Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 48: Tiểu Cửu, muội không phải người Tô gia?
Cập nhật lúc: 2025-04-10 13:51:44
Lượt xem: 119
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trở về Đệ Cửu Vực, Tô Chước ngủ liền một ngày một đêm.
Khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy trên mặt mình bị tóc phủ kín, mềm mềm lông xù, khi đưa tay gạt ra mới nghe thấy tiếng “chít chít chít”.
Tô Chước: "?"
Nàng mở mắt.
Một con khỉ con đang nhìn nàng đầy lo lắng.
Bên ngoài vang lên giọng của Tam sư huynh: "Tiểu Cửu, muội tỉnh chưa?"
Tô Chước vò vò đầu con tiểu linh thú, mơ mơ màng màng: "Tỉnh rồi…"
Nàng bế con khỉ con bước ra ngoài, Tam sư huynh đang đứng trước cửa, vạt áo trắng như tuyết bị gió thổi lay động, trông lạnh lẽo như lớp tuyết đọng trên núi.
Thất sư huynh mặc trang phục gọn gàng đứng bên cạnh, dáng vẻ như một vệ sĩ, cười vô tư chẳng lo nghĩ gì: "Tiểu Cửu, muội ngủ lâu quá, tên này lo muội c.h.ế.t luôn, cố ý chạy đến thăm đấy."
Tô Chước: "…"
Từ lúc tỷ võ đến nay, ngày nào Tô Chước cũng đến Tụ Linh Phong “chấm công”, hầu như không nghỉ ngơi.
Nay hiếm hoi không thấy bóng dáng nàng tung tăng nhảy nhót trên Tụ Linh Phong, đến cả bầy khỉ con trong núi cũng lo nàng đã c.h.ế.t rồi.
Trong lòng Tô Chước nước mắt ròng ròng, bản thân “cày cuốc” đến mức ngay cả linh thú cũng biết, nàng cảm động nhìn đôi mắt long lanh của con khỉ con, vừa buồn cười vừa bất lực: "Ta cảm ơn ngươi nhé."
Khỉ con: "Khẹt khẹt khẹt!"
Diêm Nguy Nhiên: "Sư muội, muội đoán xem ta vừa nghe được chuyện gì?"
Tô Chước sống dở c.h.ế.t dở hỏi: "Chuyện gì?"
Có lẽ nể tình nàng chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, Thất sư huynh cũng không vòng vo nữa: "Tiểu Cửu, miệng muội đúng là linh thật, Thánh Địa Hi Hòa sẽ cử người đến thật, hai ngày nữa sẽ có trưởng lão và đệ tử tới tham quan đại điển Nhập Môn."
Tô Chước ngây ra.
Diêm Nguy Nhiên nhìn nàng: "Không phải đến cướp muội chứ?"
Tô Chước không tự luyến đến mức ấy: "Tất nhiên là không rồi…"
Có Tô Ly Ly ở đó, Thánh Địa Hi Hòa còn liên quan gì đến nàng nữa?
Nếu trí nhớ của nàng không sai, trong ba tháng qua, Tô Ly Ly đã từ Trúc Cơ cửu trọng tiến lên Tiên Thiên cảnh, sau khi được thánh địa ưu ái tài nguyên, có thể nói là thiên phú bạo phát.
Nhưng trong nguyên tác không hề nhắc đến việc Thánh Địa Hi Hòa đến Vô Minh Thần Tông.
Thu Vũ Miên Miên
Rốt cuộc đây là biến số, hay là vì chuyện này vốn dĩ không tạo ra sóng gió gì?
Tô Chước rơi vào trầm tư.
Ngu Hồng Vũ đưa cho nàng một cuộn trục: "Tiểu Cửu, là của Tô gia gửi đến."
Tô Chước mờ mịt nhận lấy: "Ồ, để muội xem."
Diêm Nguy Nhiên đầy vẻ ngạc nhiên: "Thời đại nào rồi mà nhà muội còn gửi thư vậy?"
Tô Chước: "…"
Nàng chợt nhớ ra.
Tô gia liên lạc với nguyên chủ bằng vật giống như ngọc phù tông môn, được cất trong nhẫn trữ vật.
Ba tháng qua, nàng chưa từng động đến nó.
Ngay trước mặt các sư huynh, nàng rót linh lực vào cuộn trục, mở ra xem.
Tùy tiện lướt qua một lượt, mấy chữ "bất trung, bất hiếu, bất nghĩa" to đùng lập tức đập vào mắt nàng.
Việc nàng không ở lại Thánh Địa Hi Hòa khiến Tô gia vô cùng bất mãn.
Nhưng điều khiến họ khó chịu nhất chính là nàng bặt vô âm tín, đủ lông đủ cánh hết rồi.
"Trong vòng mười ngày, quay về nhà nhận phạt."
Nhìn thấy hàng chữ này, Tô Chước: "…"
Có bị gì không vậy?
Nói muốn phạt nàng mà nàng vẫn quay về, chẳng lẽ nàng là đồ ngốc sao?
Diêm Nguy Nhiên cũng đã đọc, lông mày nhăn lại đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi: "Lúc nhỏ muội không làm nổ mộ tổ nhà mình đấy chứ?"
Đã rút linh mạch, lại còn yêu cầu này nọ, Tô Chước không quay về báo thù đã là may lắm rồi, còn nhận phạt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-48-tieu-cuu-muoi-khong-phai-nguoi-to-gia.html.]
"Không có nổ." Tô Chước cảm khái nói: "Muội không biết mộ tổ nhà mình ở đâu… muội cũng không phải do Tô gia sinh ra."
Diêm Nguy Nhiên: "Ồ, vậy thì ổn rồi, đến lúc đó chúng ta đi cho nổ một chút… không đúng, muội… không đúng! Tiểu Cửu, muội không phải hậu nhân Tô gia mà lão tổ còn tặng kiếm cho muội á? Chuyện này rốt cuộc có chỗ nào hợp lý không vậy?"
Tô Chước cạn lời: "Ừm."
Nàng cũng không hiểu.
Ngu Hồng Vũ không giật mình hoảng hốt như Diêm Nguy Nhiên, chỉ cụp mắt nhìn cuộn trục, đôi mày thanh tú không lộ cảm xúc, đưa tay nói: "Đưa cuộn trục cho sư huynh, Tiểu Cửu."
"Hả?" Tô Chước thấy Tam sư huynh kiên trì thì đưa cho hắn, dù sao cũng chẳng phải vật gì quan trọng.
Nhận lấy cuộn trục, biểu cảm của Ngu Hồng Vũ mới dịu đi một chút: "Không cần để ý đến những lời này, muội coi như chưa từng thấy là được."
Hắn cũng không ngờ lại có chuyện như vậy, theo lẽ thường, gia tộc khi thấy hậu nhân mình có tiền đồ thì phải hết sức sủng nịnh mới đúng, không ngờ Tô gia lại khác người như vậy, hơn nữa sư muội cũng không phải người của Tô gia.
Tô Chước thực sự không quan tâm, chỉ thấy mấy câu nói giận dữ vô năng kia của Tô gia thật buồn cười.
Nhìn các sư huynh tỏ rõ ý bảo vệ mình, nàng chợt thấy trong lòng hơi phức tạp, gật đầu nói: "Được."
Diêm Nguy Nhiên: "Sư phụ có biết chuyện này không?"
Tô Chước: "Nếu ông ấy bói được thì chắc biết… chắc ông ấy không biết đoán mệnh đâu nhỉ?"
Sư phụ thần thông quảng đại, nhưng Diêm Nguy Nhiên chưa từng nghe nói hắn có loại kĩ năng này: "Không biết."
Ngu Hồng Vũ nói: "Có phải người Tô gia hay không không quan trọng, làm xong việc rồi hẵng nói với sư phụ."
Diêm Nguy Nhiên gật đầu: "À đúng rồi, giờ thì đưa muội đi gặp tông chủ thôi, Tiểu Cửu, muội cũng ghê thật đấy, mới ba tháng mà vị trí thủ tịch Tân Tú đã bị muội lấy được rồi…"
Ba tháng, võ mạch tu đến Hóa cảnh thất giai.
Chuyện này bọn họ đều ngầm hiểu là không thể để lộ ra ngoài, nếu không, tiểu sư muội vất vả lắm mới cướp về được, rất có thể sẽ bị Đệ Nhị Vực cướp mất.
Huống hồ tiểu sư muội còn là thủ tịch Tân Tú.
...
Trên đường đến Đệ Nhất Vực, Tô Chước rẽ ngang để đưa con khỉ con về lại Tụ Linh Phong.
Chủ phonng của Đệ Nhất Vực vô cùng hùng vĩ, đứng giữa lưng núi đã có khí thế “nhìn xuống thấy mọi ngọn núi nhỏ bé dưới chân”.
Đại điện của tông chủ nguy nga rộng lớn, trước cửa điện có kiếm thị* canh gác.
*Kiếm thị (剑侍): hộ vệ chuyên dùng kiếm.
Vài thiếu niên mặc trang phục đệ tử nội môn đang đứng chờ trước đại điện.
Tô Chước nhìn thấy Liên Thanh Y của Đệ Ngũ Vực, không nhịn được nhìn thêm mấy lần, vị sư muội này thật sự xinh đẹp lại còn có khí chất nữa, đúng là "bạch phú mỹ"* điển hình, không hổ danh là Âm Tu kiêm Đan Tu.
*Bạch phú mỹ (白富美): Chỉ những cô gái có nước da trắng, giàu có, xinh đẹp.
Một nhóm đệ tử nội môn dẫn theo sư đệ sư muội đến gặp đại nhân vật, tụ tập trên khoảng trống trước đại điện trò chuyện hàn huyên.
Kiếm thị dẫn các tiểu đệ tử vào điện.
Ngược lại Tô Chước không có tâm trạng lo lắng sợ sệt như các tân đệ tử đi cùng.
Vào đại điện, chẳng bao lâu sau, đội ngũ đã ổn định vị trí.
Kiếm thị hành lễ nói: "Tông chủ."
Các đệ tử đồng loạt hành lễ: "Tông chủ."
"Tông chủ."
"…"
Tô Chước cũng lễ phép hành lễ: "Tông chủ."
Chào ngài, kẻ không có mắt nhìn.
Giọng nam uy nghiêm dịu dàng nói: "Không cần đa lễ."
Tô Chước ngước mắt nhìn vị tông chủ này, chân mày dựng đứng, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Trong ấn tượng của nàng.
Vị tông chủ này đối đãi với nữ chính Tô Ly Ly còn coi trọng hơn cả đệ tử của mình – Phong An Dương.
Ngay cả đồ đệ của mình cũng không bảo vệ, đây mà là người tốt được sao?