Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 49: Núi vàng núi bạc vẫy gọi nàng

Cập nhật lúc: 2025-04-11 12:21:37
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chước nhìn tông chủ, đồng thời tông chủ cũng đang quan sát nàng.

Không thể không nói, tiểu đồ đệ này của Lạc Thương Sơn không chỉ khiến toàn bộ tông môn kinh ngạc, mà ngay cả ông ta cũng bị chấn động.

Trước khi Phong An Dương ngộ ra kiếm ý, ngôi vị thủ tịch Tân Tú vẫn còn có tranh cãi.

Nhưng từ khi Phong An Dương lĩnh ngộ được Kiếm Ý, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng vị đệ tử chính thống của tông chủ chắc chắn sẽ giành ngôi đầu bảng.

Cho đến khi tiểu nha đầu Tô Chước – một kẻ tà môn xuất hiện.

Hết trận này đến trận khác, đánh loạn tứ tung, không ngờ cuối cùng lại làm nên chuyện lớn.

Lúc đó, Nhiếp Đức Hải đứng cạnh lão tổ nhìn mà không nói một lời, nhưng lông mày ông ta nhướn cao tận trán, tiểu đồ đệ của sư đệ ông ta lại là một Võ Tu! Hơn nữa còn là một tiểu thiên tài lĩnh ngộ Đao Ý, thật hoang đường!

Nhưng mà tiểu thiên tài này, sao biểu cảm nhìn ông ta lại có chút kỳ quái nhỉ.

Không lẽ muốn làm đồ đệ của ông ta?

Cũng không phải không thể… Không đúng, ông ta là Kiếm Tu, không dạy được đâu...

"Khụ khụ."

Trên khuôn mặt uy nghiêm cứng cỏi của Nhiếp Đức Hải lộ ra ý cười điềm tĩnh mà không mất đi sự thân thiện, ông ta bước xuống bậc thang trước ghế tông chủ, những nơi mà ánh mắt ông ta quét qua, ai ai cũng đều cảm nhận được áp lực ẩn giấu.

"Các ngươi đều là thiên chi kiêu tử của thần tông, tương lai sẽ trở thành trụ cột vững chắc của tông môn, tông môn lấy các ngươi làm vinh dự. Trăm năm qua, bổn tọa đã chứng kiến vô số hậu bối vươn lên, nhưng không có gì phải nghi ngờ, các ngươi của hiện tại, là nhóm đệ tử thủ tịch xuất sắc nhất trong giai đoạn lịch sử này…"

Nhiếp Đức Hải nói một cách hùng hồn, từ hiện tại nói đến trăm năm trước, từ trăm năm trước kéo về triệu năm trước, suốt một canh giờ cuối cùng cũng quay lại hôm nay, trả chủ đề lại cho bọn họ:

"… Nếu có điều gì muốn nói thì bây giờ có thể thoải mái bày tỏ."

Nhiếp Đức Hải là một cường giả Lâm Hư cảnh.

Nếu là người phàm, hoặc xuất thân từ thế gia bình thường, không gia nhập tông môn hùng mạnh, thì có lẽ cả đời cũng chẳng có cơ hội diện kiến cường giả bậc này.

Lúc này, được ông ta chỉ dạy là một chuyện tốt đối với rất nhiều người.

Một đệ tử từ ngoại môn được chọn vào nội môn nhìn quanh, rồi cung kính nói với tông chủ: "Đệ tử có lời muốn nói."

"…"

Tô Chước không nói gì.

Nhiếp Đức Hải bây giờ vẫn chưa gặp Tô Ly Ly.

Nàng đương nhiên không thể vô duyên vô cớ mà hỏi Nhiếp Đức Hải rốt cuộc coi trọng Tô Ly Ly ở điểm nào.

Tô Chước cũng muốn để Tô Ly Ly sửa đổi một chút.

Tránh để vị tông chủ này lại cảm thấy nàng ta là một nhân tài.

Việc hại nàng là một chuyện, nhưng hại cả sư môn nàng thì thật sự không thể tha thứ.

Tô Chước không hứng thú với việc tông chủ đích thân truyền đạo.

Nhưng các đệ tử thủ tịch khác đều là người gương mẫu, sau khi có người mở lời, họ lần lượt lên tiếng phát biểu.

Tô Chước cũng nghiêm túc lắng nghe.

Mặc dù ánh mắt nhìn người của vị tông chủ này đáng lo ngại, nhưng kiếm đạo thì không tệ.

Đương nhiên, người có thể trở thành tông chủ của Vô Minh Thần Tông, tu vi chắc chắn là hàng đầu.

Nhiếp Đức Hải nói chuyện một cách trôi chảy, nhưng dư quang của tầm mắt chốc chốc lại để ý đến Tô Chước, người chỉ nghe mà không nói.

Những lời đồn bên ngoài quả nhiên sai lệch, tất cả tin đồn đều chỉ rằng Tô Chước là một thiên tài chỉ biết phô uy mà không hề ẩn nhẫn, nhưng bây giờ nhìn lại, ông ta lại thấy vị tiểu sư điệt này có tính cách khá trầm lặng.

Cuối cùng, chân Tô Chước đứng lâu lại không tê mỏi, nhưng đầu óc lại bắt đầu tê rần.

Nghe những người gương mẫu này luận đạo, đối với nàng mà nói chẳng khác gì ngồi tù.

Quả nhiên, kiểu giáo dục “thả rông” của Đệ Cửu Vực không phải nơi nào cũng có.

Những kiểu phần thưởng như "đại nhân vật truyền đạo" này, từ Thánh Địa Hi Hòa đến Vô Minh Thần Tông, nơi nào cũng có.

Khi luận đạo sắp kết thúc, cuối cùng Nhiếp Đức Hải cũng nói đến điều mọi người quan tâm.

"Nói đến phần thưởng của Đại Bỉ Tân Tú lần này…"

"Thủ tịch Tân Tú có thể vào bảo khố chọn hai món bảo vật."

"Hạng hai, hạng ba có thể chọn một món bảo vật."

Đôi mắt của Tô Chước mở to, đôi mắt to vốn dĩ đang nghe giảng đến mức u ám bỗng sáng rực lên.

Hai món?

Không ngờ là hai món!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-49-nui-vang-nui-bac-vay-goi-nang.html.]

Còn có ai vừa có thể đi dạo bảo tàng, vừa có thể lấy hai món đồ về làm kỉ niệm chứ?

Tô Chước nghĩ đến những bảo vật mà các sư huynh đích thân xác nhận là "cực kỳ quý giá" nhưng “hoàn toàn vô dụng" cứ như nhìn thấy núi vàng núi bạc đang vẫy tay với mình.

Nhiếp Đức Hải nhìn những tiểu đệ tử với tâm trạng người thì kinh ngạc người thì vui mừng, kẻ thì ghen tị, kẻ lại ngưỡng mộ, trong lòng khẽ thở dài.

Lần này không chỉ có bảo khố.

Nếu ba người đứng đầu bảng Tân Tú có đủ cơ duyên, thậm chí họ có thể lấy được chí bảo mà lão tổ đã đặt trong bảo khố.

Nhiếp Đức Hải tiếp tục công bố phần thưởng cho bảy đệ tử tiếp theo.

Để tránh khiến người khác ghen tị, phần thưởng của Đại Bỉ Tân Tú đều được giữ bí mật, sau khi ra khỏi đại điện không được tiết lộ ra ngoài.

Nói thì nói vậy, nhưng đa số các đệ tử nội môn đều biết, quy định này chỉ là để tăng thêm một lớp bảo mật, thật sự có người nói ra thì cũng chẳng làm gì được.

Phần thưởng cho bảy đệ tử còn lại trong mười thứ hạng đầu cũng rất hậu hĩnh, nếu phải đánh giá, có lẽ còn thực dụng hơn cả bảo vật trong bảo khố.

Nhưng ai mà từ chối được "túi mù" siêu cấp chắc chắn có giá trị chứ?

Hơn nữa còn là loại rút miễn phí, có thể chọn món đồ mình muốn.

Dù sao thì Tô Chước không thể từ chối.

Đôi mắt của Phong An Dương và Mạnh Ti Man cũng phát sáng, nóng lòng muốn thử.

Giá trị của phần thưởng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là vinh dự này.

Dường như tông chủ còn muốn nói gì đó, nhưng thời gian đã hết.

Kiếm thị bước vào đại điện dẫn mấy đệ tử rời đi.

Tô Chước đứng lâu, lúc đi có chút không quen nên bị rớt lại phía sau.

Nàng đang suy nghĩ về đại điển Nhập Môn sắp tới, không biết Thánh Địa Hi Hòa sẽ gây chuyện gì đây.

Bỗng có giọng nói vang lên: "Tô sư tỷ."

Tô Chước nghe người ta gọi mình là "sư tỷ" thì tinh thần khoan khoái dễ chịu hơn hẳn, có cảm giác sảng khoái khi không còn là đứa gà mờ nữa, nàng tò mò quay đầu lại.

Thiếu nữ trước mặt muốn nói lại thôi, rồi nhét cho nàng một chiếc bình ngọc.

Tô Chước nhận lấy: "Cái gì đây?"

Liên Thanh Y nhắc nhở: "Trường Sinh đan."

"Ồ được, cảm ơn nhé." Tô Chước nhìn đôi hàng mi vừa dài vừa dày của sư muội Đệ Ngũ Vực, tư tưởng vô thức bị nhan sắc làm phân tâm đến mức rơi nước mắt trong một giây, đầu óc mơ màng, cũng lấy một món đồ ra đưa lại cho nàng ta: "Tặng muội nè."

Thu Vũ Miên Miên

Liên Thanh Y sững sờ: "Đây là vụ cá cược chúc mừng sư tỷ đoạt hạng nhất."

Chẳng lẽ Tô Chước tưởng nàng ta đang tặng quà sao?

Tô Chước: "Ta biết, sao lại là muội mang tới?"

Liên Thanh Y: "Ôn sư huynh nhờ ta đưa tới."

Mặc dù lúc lập cược Liên Thanh Y không hay biết, nhưng sau khi biết vụ cá cược này tồn tại, nàng ta cảm thấy đây là trách nhiệm của mình, nên bất chấp lời khuyên ngăn của sư tỷ, trực tiếp gánh vác vụ cá cược, không liên lụy đến người khác.

Hiện tại, nàng ta đang cầm trong tay một lọ đan dược tứ phẩm nhỏ, quả thực là tiến không được lùi cũng chẳng xong, không ngờ tiểu sư tỷ Đệ Cửu Vực lại hào phóng như vậy, đây thật sự là vị đại tiểu thư kiêu căng ngang ngược trong lời đồn sao?

Tô Chước nhìn chiếc bình ngọc trong tay nàng ta, truyền âm nói: "Ngũ sư huynh ta nói uống cái này có thể cao lên."

Liên Thanh Y - người lớn hơn Tô Chước hai tuổi nhưng lại thấp hơn nàng một chút: "…"

Sao lại có người nghiên cứu thứ đan dược kỳ lạ như vậy chứ?

Đáng ghét, nghe mà lòng d.a.o động ghê.

"Đa tạ sư tỷ." Liên Thanh Y nói.

Tô Chước nhìn vào đôi mắt to ngoan ngoãn lanh lợi của tiểu mỹ nhân, suýt chút nữa nhịn không được mà xoa đầu nàng ta, may mà kìm lại được, chỉ vỗ vai nàng ta theo kiểu huynh đệ: "Không cần khách sáo, ta hiểu mà."

Các sư huynh Đệ Cửu Vực ai cũng cao lớn vạm vỡ, ngay cả lão Thất cũng cao ngất, mấy người khác thì khỏi phải nói, nàng ghét tột cùng cái cảm giác bị chế giễu kiểu "nhảy lên mới đánh được đầu gối người ta", nhỏ tuổi thì không có nhân quyền sao! Vì để đánh trúng mấy tên cao kều, võ kỹ cũng bị biến dạng luôn rồi!

Vẫn nên luyện võ cho cao thêm chút nữa!

Cửa điện ở ngay trước mắt, Tô Chước nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.

"Ầm!"

Tô Chước bỗng nhiên bừng tỉnh, nhanh tay lẹ mắt kéo Liên Thanh Y lùi lại, cùng lúc đó, kiếm uy giáng xuống ngay dưới chân họ, đánh vỡ tung một mảng bạch ngọc, những vết nứt li ti lan rộng trên bậc thềm ngọc.

"Ầm!"

Liên Thanh Y: "?"

 

Loading...