Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 50: Bán một món, nàng lập tức trở thành phú bà
Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:49:11
Lượt xem: 100
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liên Thanh Y đột nhiên cảm nhận được thân pháp của Tô Chước nhanh cỡ nào, càng cảm thấy mình thua cũng không oan.
Suy cho cùng trong trận đối quyết của bọn họ, Tô Chước chưa thực sự dốc hết sức, Liên Thanh Y cũng vậy, đã bị trưởng lão cắt ngang.
Nàng ta biết mình thua vì Hồn thuật, nhưng đến khi xem trận chung kết, nàng ta mới hiểu rõ, sau khi Tô Chước xuất đao, dù nàng ta có dốc toàn lực cũng không thể đối phó.
Huống hồ, Tô Chước chưa từng rút đao.
Từ nhỏ Tô Chước lớn lên ở Thánh Địa Hi Hòa, đáng lẽ phải tinh thông kiếm đạo nhất mới đúng.
Chẳng lẽ nàng sớm đã lĩnh ngộ được Kiếm Ý?
Liên Thanh Y chợt có chút hoài nghi.
Tô Chước không hiểu vì sao ánh mắt của Liên Thanh Y nhìn nàng lại đột nhiên trở nên phức tạp như vậy, thậm chí mơ hồ còn có chút kinh ngạc.
Chắc là bị tài nghệ của nàng khuất phục rồi.
Tô Chước giải thích: "Xách người, ta chuyên nghiệp lắm."
Tuyệt kỹ tổ truyền của sư môn.
Liên Thanh Y mơ hồ: "Được… được rồi, sư tỷ giỏi thật."
Chắc luyện kiếm cũng chuyên nghiệp lắm nhỉ?
Chuyên nghiệp hơi nhiều thứ rồi đó.
Một ngày của Tô Chước rốt cuộc có bao nhiêu tiếng vậy?
Sự ngưỡng mộ trong đôi mắt to trong veo của Liên Thanh Y như sắp tràn ra ngoài.
Tô Chước: "…"
Móa ơi, cảm động ghê.
Tiểu cô nương khen người thật êm tai, chân thành quá đi mất.
"Tiểu Cửu, đừng ra ngoài!"
Lờ mờ nghe thấy giọng của Thất sư huynh, sắc mặt Tô Chước chợt thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc nói với Liên Thanh Y: "Ta đi xem chút."
Quả nhiên là sư huynh đang ra tay đánh nhau!
Tô Chước không khỏi nghĩ, ở bên cạnh phản diện đúng là sóng gió liên miên mà…
"Được…"
Câu nói của thiếu nữ còn chưa dứt, Tô Chước đã im hơi lặng tiếng rời khỏi cửa điện.
Không đúng?
Giọng kia không phải bảo nàng đừng ra sao?
Liên Thanh Y hơi hoang mang, hoàn toàn không hiểu có một loại ăn ý đầy mâu thuẫn gọi là ‘nói gì thì cứ cố tình không làm cái đó’.
"Choang!"
Đao kiếm chạm nhau, cơn cuồng phong dữ dội khiến hai người lập tức bị tách ra vài mét, mọi người xung quanh đều né ra, quan sát từ xa.
Một thanh niên lưng đập mạnh vào thân cây vừa mới đứng vững, cáu kỉnh nói: "Ngươi có nói lý lẽ không vậy, Diêm Nguy Nhiên! Chúng ta chỉ mời Tô sư muội đến Đệ Nhị Vực chơi thôi."
Diêm Nguy Nhiên: "Ai chẳng biết các ngươi không có ý tốt? Chơi xong các ngươi còn để muội ấy về không?"
Lăng Thụy Trạch: "Muội ấy không muốn về, ngươi còn ép muội ấy về sao? Sư muội thích tu võ như vậy, đến Đệ Nhị Vực chúng ta giao lưu là chuyện bình thường."
Diêm Nguy Nhiên: "Xì! Dù Tiểu Cửu không thích tu luyện mà thích nghịch bùn đi nữa cũng chỉ có thể là sư muội của Đệ Cửu Vực chúng ta!"
Thông tin trong cuộc đối thoại này khiến Tô Chước lập tức hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Tô Chước đỡ trán đầy tuyệt vọng, quay đầu nhìn bậc thềm bạch ngọc tan hoang, hít một hơi lạnh, trong đầu đủ loại quy tắc tông môn lướt qua như mưa đạn.
Xong rồi, lão Thất xong đời rồi, đánh thủng một lỗ trên đại điện của tông chủ, thế này còn ổn được sao?
Tô Chước nhìn thanh niên đang lười biếng tựa vào cột cửa, phát hiện vị Tam sư huynh cao lãnh như đóa hoa trên đỉnh núi này đang hóng chuyện với vẻ đầy hứng thú.
Xem ra toàn bộ sư môn chỉ còn mỗi nàng là còn chút khái niệm về quy củ.
Dẫn dắt đội ngũ phản diện đúng là không dễ chút nào.
Tô Chước cứng đầu nhảy ra ngoài, may là hai người kia đang đấu võ mồm chứ chưa động thủ, không may là thân pháp của nàng quá nhanh, đúng lúc Diêm Nguy Nhiên định ra tay bất ngờ, thì nàng cũng bất ngờ đến nơi, dừng ngay trước mặt hắn.
Tô Chước đột ngột xuất hiện khiến Diêm Nguy Nhiên sững sờ, không kịp thu thế, chỉ kịp làm lệch mũi kiếm.
"Rào!"
Kiếm chiêu giáng xuống đất, đá vụn b.ắ.n tung tóe.
Thiếu nữ lập tức tung chân đá vào chuôi kiếm của hắn, thân hình không cao nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt.
Thiếu niên nhướng cao mày, lập tức thu kiếm, dùng cánh tay chặn lại lực đá của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-50-ban-mot-mon-nang-lap-tuc-tro-thanh-phu-ba.html.]
"Bốp!"
Cánh tay Diêm Nguy Nhiên chấn động, bề ngoài thì có vẻ hờ hững, nhưng trong lòng thì đang nghiến răng nghiến lợi, tiểu sư muội này đúng là đã học được…
"Không đánh nữa, không đánh nữa." Tô Chước lớn tiếng, giơ tay lên, nở một nụ cười hòa nhã, may mà đệ tử Đệ Nhị Vực vốn không có ý đánh nhau, thậm chí còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì vừa xảy ra, cứ thế đứng tại chỗ đầy mơ hồ.
Sau đó, Tô Chước nghiến răng nghiến lợi truyền âm: "Huynh lớn chừng nào rồi hả, huynh đánh người trước mặt đại lão thì thôi đi, lại còn đập cả cửa nhà người ta nữa…"
Nghĩ mình có mấy cái mạng?
Diêm Nguy Nhiên liếc nhìn đại điện của tông chủ: "?"
Tiểu sư muội này của hắn mắng người sao lại giống Nhị sư huynh thế.
Vẻ mặt hắn mờ mịt truyền âm: "Tông chủ không ở đây mà."
Cùng lúc đó, Lăng Thụy Trạch - người đang cố gắng gọi Tô Chước là "sư muội" với ý định dụ dỗ nhân tài về cho sư môn - đột nhiên rơi vào trạng thái “tắt tiếng”, người ngoài chỉ có thể thấy hắn ta đang nói gì đó rất hăng say, nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra từ trong trận pháp.
Ngu Hồng Vũ thu tay bàn tay bố trận: "Tiểu Cửu, sư huynh đưa muội về trước."
Tránh để Đệ Nhị Vực bắt đi mất.
Tô Chước kinh ngạc nhìn hắn: "Hả?"
Bãi chiến trường lớn thế này mà bỏ chạy luôn thì không ổn lắm nhỉ?
Quanh cửa điện, kiếm thị thành thạo tiến lên, tách đám đông vây xem ra.
Một người trông giống như quản sự bắt đầu nói chuyện với ngọc phù, gọi người đến sửa lại bậc thềm.
Không một ai liếc mắt về phía kẻ đầu sỏ gây ra chuyện.
Lời nói và hành động toát lên vẻ thành thạo như không có chuyện gì xảy ra
Chỉ có thế thôi sao?
Tô Chước nhìn đến ngây ngốc
Ngu Hồng Vũ: "Không muốn đi?"
Chẳng lẽ tiểu sư muội cũng muốn ra tay?
Tiểu Cửu không giống kiểu người nóng tính mà?
Trừ lần đầu gặp mặt, khi con gà dùng để nấu canh của nàng bị hắn cướp mất.
Tô Chước: "Bậc thềm không sao chứ?"
Tam sư huynh liếc nhìn bậc thềm, bật cười: "Tất nhiên là có sao."
Vỡ nát thế kia, sao mà không sao được?
Tô Chước hốt hoảng: "Không, ý muội là lão Thất đập nát bậc thềm thế kia sẽ không c.h.ế.t chứ?"
Tam sư huynh: "Muội lo cho hắn à? Cái này chẳng cần lo, c.h.ế.t thế nào được, lão Thất tự xoay sở được."
Kiếm Tu với Đao Tu nóng nảy là chuyện thường như cơm bữa, chịu phạt chút thôi… Không quan trọng bằng đánh một trận cho đã tay.
Diêm Nguy Nhiên dương dương đắc ý bẻ khớp ngón tay: "Muốn đánh từ lâu rồi, hôm nay không tệ." Lâu lắm rồi không vào nhà giam, toàn thân cứ thấy ngứa ngáy khó chịu.
Tô Chước thực sự cạn lời với khả năng thích gây chuyện của lão Thất, căng thẳng liếc vào trong điện, điên cuồng ra hiệu: "Tông chủ…"
Tam sư huynh: "Không sao, trưởng bối sẽ không quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, đến lúc đó đợi trưởng lão lôi lão Thất đến Thận Hình Phong, lại để Nhị sư huynh đến Thận Hình Phong chuộc hắn ra, chuyện này huynh ấy làm nhiều lắm, lần sau Tiểu Cửu mà bị trưởng lão bắt, cứ gọi Nhị sư huynh, mấy hôm trước, Tứ sư huynh của muội phi kiếm quá tốc độ cũng là huynh ấy đi chuộc về."
Tô Chước: "…"
Hiểu thêm một ít kiến thức "bên lề".
Không thể không vào nhà giam sao? Nàng là một tiểu cô nương ngoan ngoãn mà.
Để phòng ngừa việc bản thân thật sự bị đưa vào nhà giam mà gặp rắc rối, Tô Chước thận trọng hỏi: "Chỉ có Nhị sư huynh chuộc được thôi à?"
Thu Vũ Miên Miên
Lỡ Nhị sư huynh không có ở đây thì sao, chẳng lẽ phải gọi sư phụ đến?
Nghĩ đến cảnh đó, da đầu Tô Chước tê rần, chuyện này khác nào gây họa xong phải gọi phụ huynh đến?
Tam sư huynh: "Cũng không hẳn, nhưng Nhị sư huynh biết mặc cả, tốn ít linh thạch hơn, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó."
Là người đóng vai trò như trưởng bối thực sự trong số đệ tử của Đệ Cửu Vực, Nhị sư huynh là người giỏi tính toán tỉ mỉ nhất.
Tô Chước thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại căng thẳng trở lại.
Nhiều bạch ngọc như vậy thì phải tốn bao nhiêu linh thạch đây! Cái này mặc cả thế nào cũng không rẻ được đâu!
Tô Chước hít sâu bình ổn tâm trạng, rồi lén lút chia sẻ: "Vừa nãy tông chủ nói ta có thể vào bảo khố chọn hai món, đến lúc đó chúng ta bán một món…"
Bán một món, nàng lập tức sẽ trở thành phú bà!
Kiểu mà dù có lật tung hết bậc thềm cũng chẳng sao.