Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 55: Thánh địa sẽ không từ bỏ ý đồ
Cập nhật lúc: 2025-04-17 11:16:11
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không mở chu kỳ kiểm tra cố định giống như Thánh Địa Hi Hòa, thời gian Vô Minh Thần Tông tiếp nhận tân đệ tử cực kỳ tùy hứng, rất nhiều đệ tử đều là trưởng lão trong tông môn đi khắp các đại lục nhặt về, một khi đã tổ chức đại điển Nhập Môn, rất nhiều tông môn đều sẽ dâng trọng lễ lên, dù Thánh Địa Hi Hòa lần này đến không có thiện ý, nhưng cũng không thể không mang quà mừng.
Thậm chí còn phải tặng lễ vật quý giá hơn các tông môn khác, có như vậy mới không làm mất đi thể diện bề dày lịch sử vạn năm của thánh địa.
Tô Chước nghe danh sách quà tặng dài dằng dặc, lướt mắt qua vị trí nổi bật nhất một cái, vẫn không phát hiện hành tung của sư phụ.
Trưởng lão thần tông đang trò chuyện hàn huyên với khách mời, còn đệ tử đi theo của các tông môn thì đứng yên, mặc y phục thống nhất của tông môn, cử chỉ rất cẩn trọng.
Ngoại trừ…
Tô Chước nhìn thấy Đại trưởng lão của Thánh Địa Hi Hòa, sau lưng Đại trưởng lão có hai vị trưởng lão nội môn, còn bên cạnh lại là hai thiếu niên một nam một nữ, áo trắng váy trắng, thái độ lễ phép mà kiêu ngạo.
Nàng đánh giá một hồi, đoán rằng thiếu nữ kia chính là Tô Ly Ly, nhìn qua đúng là có dáng vẻ nữ chính, ngay cả trưởng lão nội môn của thánh địa cũng đối xử với nàng ta rất khách sáo.
Nghĩ vậy, Tô Chước nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ không đến sao?”
Thất sư huynh gần nàng nhất đáp: “Có mà.”
Tô Chước nghi hoặc: “Thật sự đến à?”
Vẻ mặt Thất sư huynh rất nghiêm túc, không giống đang đùa nàng.
Nhưng rõ ràng thị lực của nàng rất tốt, đã quét hết khu vực của các tông chủ, vực chủ đứng, nhưng vẫn không tìm thấy sư phụ.
Diêm Nguy Nhiên nhanh chóng chỉ tay vào đám đông: “Chẳng phải ngay kia sao? Người ngay trước mặt Đại trưởng lão Thánh Địa Hi Hòa đó.”
Đây là…
Một lão béo cao lớn đang trò chuyện với Đại trưởng lão Thánh Địa Hi Hòa, nụ cười của vị Đại trưởng lão tiên phong đạo cốt kia rất gượng gạo, còn lão béo thì từng câu từng chữ đều châm chọc đầy thành thạo, chỉ có thể nhận ra bóng dáng của Lạc Thương Sơn từ thần thái xen lẫn một chút chế giễu kia.
Nhưng trông hắn như gia gia của Lạc Thương Sơn vậy, kiểu người làm địa chủ ở phàm trần ấy.
Khóe miệng Tô Chước co giật, cảm thấy quá hoang đường: “Sư phụ, ông ấy… đây là sư phụ sao?”
Diêm Nguy Nhiên: “À, muội chưa từng thấy dáng vẻ này của sư phụ, ông ấy tự cảm thấy bộ dạng này trông khá oai nghiêm, chắc là lần trước bị Thánh Địa Hi Hòa phục kích nên tâm trạng không tốt, không cố ý biến thành thế này đâu.”
Tô Chước: “Hả?”
Diêm Nguy Nhiên: “Sư… ừm, ai đó không có ở đây, chẳng ai quản được thẩm mỹ của sư phụ nữa, không còn cách nào, ở Đệ Cửu Vực thì ông ấy là người lớn nhất mà.”
Tô Chước biết, “ai đó” mà Thất sư huynh nói, chính là sư nương thần bí của bọn họ, cường giả thực sự vốn dĩ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của Đệ Cửu Vực. Không chỉ tâm lý sư phụ sợ đạo lữ tác quái, mà còn là sợ về mọi mặt.
Bởi vì một số chuyện cũ, sư nương trở thành người cấm kỵ trong Đệ Cửu Vực, các sư huynh đều cố gắng không nhắc đến, tránh chọc vào nỗi đau của sư phụ rồi bị ăn đòn.
Sau khi tất cả khách mời đã yên vị, Đại Điển Nhập Môn chính thức bắt đầu.
Trải qua một loạt quy trình.
Một lượng lớn đệ tử ngoại môn được phân vào các bộ phận khác nhau của tông môn.
Dù con đường phía trước không giống nhau, nhưng rất nhiều thiếu niên đều mang theo ánh mắt đầy hy vọng.
Còn đệ tử nội môn, chủ yếu chỉ đến dự lễ.
Sau khi phần nghi lễ chính thức và trang trọng kết thúc, bầu không khí trên quảng trường cũng trở nên náo nhiệt.
Có đệ tử nội môn có quan hệ rộng, quen biết lẫn nhau, đệ tử từ các tông môn khác nhau cũng hòa vào một chỗ bắt đầu nói chuyện.
Ngoại trừ Thánh Địa Hi Hòa và Vô Minh Thần Tông hoàn toàn không quen, cũng có khả năng là hai bên quen biết nhưng nhìn nhau không vừa mắt.
Bởi vì đang ở trên địa bàn của thần tông, cho dù thánh nữ thánh tử Thánh Địa Hi Hòa có được tôn sùng đến đâu thì mọi người cũng không dám nhiệt tình quá.
Đại điển kết thúc, theo lẽ thường còn phải tổ chức yến hội chiêu đãi khách tới.
Thu Vũ Miên Miên
Đại điện tiếp khách của Vô Minh Thần Tông rộng rãi và hoành tráng, không ít tông chủ vực chủ rảnh rỗi và đệ tử dòng chính đều đang ngồi, các đệ tử thủ tịch trên bảng Tân Tú thế hệ mới càng tề tụ đông đủ.
Trong yến hội, cuối cùng Đại trưởng lão Thánh Địa Hi Hòa cũng trốn được Lạc Thương Sơn.
So với lúc trò chuyện với Lạc Thương Sơn, khi ông ta nói chuyện với Nhiếp Đức Hải quả thật là như thoát khỏi gánh nặng, thân thiện đến mức như gặp được người thân.
Qua ba chén rượu, Đại trưởng lão đột nhiên nhớ ra chính sự, cười nói: “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, nhìn những tiểu hậu bối của thần tông, lão phu lại nhớ về ngày xưa khi giao đấu với thủ tịch thần tông, đối phương tài năng xuất sắc đến nhường nào.”
“Lần này lão phu dẫn đệ tử đến cũng là muốn cho bọn chúng mở mang tầm mắt, đừng nghĩ rằng mình có chút thành tựu trong thánh địa mà không biết trời cao đất dày.”
Nhiếp Đức Hải không thay đổi sắc mặt: “Người trẻ có chút kiêu ngạo cũng là chuyện tốt.”
Trong lời nói của Đại trưởng lão có ẩn giấu thiên ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-55-thanh-dia-se-khong-tu-bo-y-do.html.]
Nhưng Nhiếp Đức Hải không hề tức giận, thậm chí còn không tỏ vẻ khó xử, ánh mắt rơi vào phía của Tô Chước.
Đều là những lão hồ ly đã sống mấy trăm năm, đương nhiên sẽ không xao động tinh thần vì những chuyện vặt vãnh như thế.
Huống hồ, ông ta có trực giác rằng vị sư điệt được cướp từ thánh địa về này sẽ khiến thánh địa phải kinh sợ.
Trong hàng ghế đệ tử.
Thánh tử mặc áo bào trắng nghe vậy lập tức nói: "Ta nguyện quyết chiến thắng bại cùng thủ tịch đời này của thần tông."
Hắn ta mỉm cười, ánh mắt chậm rãi quét qua nhóm đệ tử thủ tịch của Vô Minh Thần Tông, rồi dừng lại trên khuôn mặt của Tô Chước.
Trước khi Tô Chước trả lời, một giọng nói đã vang lên trước: "Vậy thì quyết chiến đi."
Tô Chước chuyển mắt nhìn sang, Mạnh Ti Man đã đứng dậy khỏi ghế, từ trên cao nhìn xuống đối phương.
Phong An Dương kinh ngạc trong chốc lát, sau đó nhíu mày lộ ra vẻ hơi lo lắng.
Tô Chước bỗng nhớ lại, trong nguyên tác dường như có tốn chút bút mực miêu tả những tranh chấp giữa Thánh Địa Hi Hòa và Vô Minh Thần Tông.
Để tránh làm loạn Tu Tiên giới, thánh địa và thần tông chưa từng xảy ra xung đột lớn, nhưng dưới thái độ của hai bên, những xung đột nhỏ vẫn không ngừng diễn ra, các thế lực phụ thuộc càng thường xuyên có va chạm.
Đại thế gia có hậu nhân trải rộng ở nhiều thế lực như tiên môn Tô gia quả thực không nhiều, phần lớn lực lượng của các gia tộc tiên môn chỉ đủ để phát triển và lớn mạnh trong một thế lực nhất định.
Nếu Mạnh Ti Man xuất thân từ gia tộc làm việc cho Vô Minh Thần Tông, thì có xung đột với thánh địa cũng là chuyện bình thường.
Các trưởng bối trong thần tông không ngăn cản, Phong An Dương chỉ hơi cản hắn lại, nhìn vẻ mặt của hai người, có vẻ như đã truyền âm nói gì đó.
Cuối cùng, Phong An Dương chỉ có thể thở dài.
Đương nhiên là khuyên không được.
Đại trưởng lão của Đệ Nhất Vực thân là sư phụ của Mạnh Ti Man, cũng không lên tiếng.
Đại điện vô cùng rộng rãi.
Nhiếp Đức Hải liếc nhìn Đại trưởng lão của Đệ Nhất Vực, trong tay bỗng nhiên xuất hiện linh quang, trên chỗ trống giữa đại điện lập tức hiện ra một võ trường tiêu chuẩn dành cho đệ tử tỉ võ.
Hai vị thiếu niên bước vào trong, đối diện nhau từ xa.
Khi ánh mắt giao nhau, Mạnh Ti Man bất ngờ mở miệng, giọng nói trầm thấp và kìm nén, nhưng tu vi của những người ở đây đều không thấp, họ có thể nghe rõ từng chữ: "Ngươi đã làm phụ thân ta bị thương, sẽ có một ngày ta lấy mạng ngươi."
Có quá khứ như vậy, nếu Mạnh Ti Man không lên đấu thì với chấp niệm của hắn, rất có thể sẽ vì đó mà sinh tâm ma, dù rằng hắn lên đấu thắng lợi rất mong manh, nhưng sự ngầm đồng ý của các trưởng bối chính là đang khuyến khích hắn dũng cảm đi thử.
Thánh tử cụp mắt, bình thản hỏi: "Phụ thân ngươi là ai?"
Mạnh Ti Man khẽ nhếch môi, trong mắt lộ ra sự bi thương xen lẫn phẫn nộ: "Ông ấy là một phàm nhân."
Một kẻ phàm nhân, vốn dĩ không có khả năng để lại danh tiếng gì trong tay thánh tử của Thánh Địa Hi Hòa, nói là bị thương dưới tay hắn ta, thực chất không c.h.ế.t thì cũng chỉ so với c.h.ế.t ngay tại chỗ sống lâu hơn vài khoảnh khắc mà thôi.
Thánh tử nhìn hắn từ trên cao xuống với vẻ mặt rõ ràng mang theo sự khinh thường: "Ta cho phép ngươi khiêu chiến ta."
Tô Chước nheo mắt nhìn, cũng cảm thấy nắm đ.ấ.m đã cứng lại.
Các đệ tử của Vô Minh Thần Tông không lên tiếng, nhưng sự bất mãn trong biểu cảm rất dễ thấy.
Phổ Thánh Minh vẫn giữ vẻ mặt cao ngạo đó, khóe miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ như biết rõ người khác không thể làm gì hắn ta.
Hắn ta là tu tiên giả Tiên Thiên cảnh cửu trọng, đừng nói ở thánh địa, ngay cả trong toàn bộ Huyền Mông giới, cũng là một thiếu niên có tu vi hàng đầu.
Theo tin tình báo do gián điệp thánh địa cài vào thần tông gửi về, Tô Chước, thủ tịch Tân Tú, hiện tại cũng chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh thất trọng. Hơn nữa, khi Tô Chước còn ở thánh địa, chỉ có thể nhìn thấy bảy dòng rưỡi kinh văn trên Thông Thiên Bia, là một kẻ yếu khó mà theo kịp hắn ta.
Ngay cả Tô Chước còn không phải đối thủ của hắn ta, thì một kẻ bại tướng dưới tay nàng muốn khiêu chiến hắn ta cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Mạnh Ti Man siết chặt chuôi kiếm, thanh kiếm đã cùng hắn trải qua vô số vinh quang giờ đây vì sự phẫn nộ trong lòng hắn mà rút ra khỏi vỏ, linh quang tỏa sáng rực rỡ.
Hai tay Phổ Thánh Minh kết ấn, linh khí ngập tràn kim quang hội tụ trong lòng bàn tay hắn ta, nhanh chóng ngưng tụ thành linh quyết.
Tóc hắn ta bay nhẹ dù không có gió, khoảng cách giữa hai tay mở rộng, một linh ấn không ngừng khuếch trương giữa lòng bàn tay hắn ta, linh lực méo mó giữa những hoa văn báo hiệu nguy hiểm.
Cuối cùng Tô Chước cũng nhận ra, khẽ lẩm bẩm: "Đại Diễn Thần Sát."
Nàng không kìm được lo lắng cho Mạnh Ti Man, đồng thời suy nghĩ nếu là mình thì nên đối phó thế nào.
Đệ tử Đệ Nhất Vực xuất chiến, nếu nàng đứng ra can thiệp thì có vẻ vượt quá chức phận, dường như không liên quan đến nàng.
Nhưng nàng có một dự cảm, thánh địa sẽ không dễ dàng từ bỏ, Tô Ly Ly cũng vậy.