Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 56: Tô Chước lên tiếng: "Để ta đấu với ngươi."
Cập nhật lúc: 2025-04-18 13:17:33
Lượt xem: 87
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Như đã cảm nhận được điều gì đó, Tô Chước khẽ đưa ánh mắt sang đối diện với ánh nhìn của nữ hài.
Ánh mắt đó cực kỳ lạnh lẽo, trong đó chất chứa hận ý nhiều hơn những gì Tô Chước tưởng tượng.
Chạm phải ánh nhìn của nàng, thế mà Tô Ly Ly lại mỉm cười, nhưng có lẽ vì trong mắt nàng ta không hề có ý cười nên nụ cười ấy càng giống một lời đe dọa.
Chỉ một thoáng phân tâm, thắng bại bên trên đài cao đã được định đoạt.
Chỉ sau vài chục chiêu, linh giáp hộ thân của Mạnh Ti Man bùng lên ánh sáng chói lóa, dưới uy lực của linh quyết, hắn như bị đánh trúng vào chính diện, bước chân khựng lại. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại lao về phía Phổ Thánh Minh, kiếm trong tay đã tụ đủ thế.
Trên đài luận võ, Mạnh Ti Man nổi tiếng là kẻ cứng đầu, ai từng giao đấu với hắn đều biết điều đó.
"Vèo..."
Vô số đệ tử dưới đài đồng loạt hít sâu một hơi, không khí trở nên căng thẳng.
Tô Chước dõi mắt nhìn lên, khẽ nhướng mày dường như có điều gì suy nghĩ.
Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp của Phong An Dương vang lên: "Là... Kiếm Ý bán thành."
Trong chớp mắt, đồng tử của Phổ Thánh Minh co lại.
Hắn ta nhận ra kiếm thế trước mặt bỗng trở nên nguy hiểm gấp bội, linh quyết trong tay bất chợt tan biến, một thanh trường thương hiện ra trong tay hắn ta.
"Choang!"
Kiếm phong va chạm với trường thương, kiếm quyết phá tan linh quyết hộ thể của Phổ Thánh Minh.
Bị ép phải lùi nửa bước, Phổ Thánh Minh cắn răng nuốt xuống vị m.á.u tanh trào lên trong cổ họng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ngay khoảnh khắc sau, trường thương trong tay hắn ta chấn động, linh khí bùng nổ, Mạnh Ti Man lập tức bị hất văng ra ngoài, vết m.á.u loang đỏ cả vùng eo bụng, nặng nề rơi xuống rìa đài.
"Bịch!"
Mũi thương của Phổ Thánh Minh chỉ thẳng vào hắn, nghiến răng lạnh lùng: "Ngươi thua rồi."
Trong lòng hắn ta, việc bị Mạnh Ti Man ép đến mức phải lôi ra binh khí đã là một sự sỉ nhục, khiến hắn ta cảm thấy bản thân vô cùng mất mặt.
"Khụ... khụ..."
Mạnh Ti Man chống kiếm xuống đất, ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Tiếng nói của hắn bị m.á.u tươi dâng lên cuống họng làm mơ hồ, chưa kịp dứt lời đã ho sặc sụa đầy đau đớn.
Mặc kệ thắng hay thua, trận chiến này đã giúp hắn ngộ ra cánh cửa Kiếm Ý, dù bại cũng chưa hẳn là thua hoàn toàn.
Trên ghế cao, sắc mặt Đại trưởng lão Thánh Địa Hi Hòa không mấy dễ coi, nhưng vì Phổ Thánh Minh giành chiến thắng nên khóe miệng vẫn hiện lên tia ý cười nhàn nhạt.
Mạnh Ti Man loạng choạng đứng dậy, toàn trường đang chờ đợi hắn lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên: "Đệ tử thỉnh cầu được luận bàn với thánh tử."
Nghe vậy, Tô Chước nhìn về phía Phong An Dương.
Phổ Thánh Minh híp mắt nhìn lên ghế trên, hiển nhiên là không có ý kiến, chỉ đợi trưởng bối lên tiếng.
Đại trưởng lão thánh địa cất lời: "Ý của thánh tử ra sao?"
Phổ Thánh Minh cười lạnh: "Là vinh hạnh của ta."
Nhiếp Đức Hải liếc nhìn đồ đệ của mình, nhẹ giọng dặn dò: "Lên đi."
Lời vừa dứt, một vị đệ tử nội môn lớn tuổi hơn bước lên đài, dìu Mạnh Ti Man rời xuống.
Phổ Thánh Minh là người mạnh nhất trong số các đệ tử Thánh Địa Hi Hòa đến đây. Nhưng nếu đối thủ là Phong An Dương, Tô Chước ngầm cho rằng chưa chắc Vô Minh Thần Tông đã thua.
Bởi vì Phong An Dương đã lĩnh ngộ Kiếm Ý từ lâu, đạo kiếm của hắn có thể xem là vượt xa cảnh giới Tiên Thiên.
Trong khi đó, Phổ Thánh Minh dùng trường thương, dù xét về lĩnh ngộ hay truyền thừa, đều kém hơn so với kiếm đạo của hắn.
Nếu chỉ đơn thuần so về linh quyết, Phong An Dương không phải đối thủ.
Nhưng trong giao đấu có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng.
Sự kiêu ngạo của Phổ Thánh Minh, những phần tu vi chưa thực sự vững chắc của hắn ta, tất cả đều có thể trở thành điểm yếu.
Huống hồ, Mạnh Ti Man không quen thuộc với linh quyết của thánh địa, nhưng Phong An Dương có truyền thừa gia tộc, chắc chắn hiểu biết về nó không ít.
Trên võ đài, khí thế bắt đầu dâng lên...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-56-to-chuoc-len-tieng-de-ta-dau-voi-nguoi.html.]
Phong An Dương bước lên đài, tay nắm chặt trường kiếm, đối diện với thánh tử bạch y đang cầm trường thương từ xa.
Khóe môi Phổ Thánh Minh cong lên một nụ cười lạnh lẽo: “Đồ bại tướng.”
Hắn ta ám chỉ người vừa bị đánh bại trước đó, mà việc nói ra câu này trước mặt Phong An Dương cũng là một cách khinh thường, như thể hắn ta đã chắc chắn đối phương cũng sẽ bại trận mà thôi.
Phong An Dương vốn luôn có dáng vẻ dịu dàng nhưng lần này ánh mắt hắn lại sắc bén hiếm thấy: “Đó là ngươi.”
Thu Vũ Miên Miên
Vừa nói xong, linh khí nơi hai người đứng đột nhiên d.a.o động, không gian xung quanh rung động nhẹ, hiển nhiên cả hai đều đã sẵn sàng ra tay.
Có lẽ vì đã rút kinh nghiệm từ trận trước, lần này Phổ Thánh Minh không hề do dự mà dứt khoát sử dụng trường thương. Hắn ta bước lên hai bước, đầu thương sắc bén quét qua mặt đất, để lại một đường trắng bạc lạnh lẽo.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả hai đồng thời lao lên!
Phổ Thánh Minh vung thương, một tay kết ấn, linh khí thuộc tính kim thuần khiết tụ lại trong lòng bàn tay, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một đạo ấn quyết trong suốt. Đồng thời, một luồng kim quang nhàn nhạt bao phủ quanh thân hắn ta, sắc bén đến mức khiến người ta có cảm giác nhãn cầu như bị châm chích.
Trường thương hắn ta vung lên, nhanh như tia chớp, mũi thương sắc bén đ.â.m thẳng về phía Phong An Dương. So với trận trước, khí thế chiến đấu của Phổ Thánh Minh lúc này dữ dội hơn gấp nhiều lần!
Phong An Dương không né tránh, trường kiếm trong tay hắn khẽ thay đổi chiêu thức, chỉ hai nhát đã chặn đứng thế công của Phổ Thánh Minh. Kiếm chiêu liền mạch như nước chảy mây trôi, vừa vững vàng vừa tinh diệu.
“Ầm! Ầm!”
Hai bóng người đồng thời lùi lại, đáp xuống mặt đất, mỗi người đều lui về sau vài bước.
Phổ Thánh Minh nheo mắt, sắc mặt trở nên thận trọng.
Bên trong đại điện, hơi nước mịt mờ lan tỏa, ánh đèn dần trở nên mơ hồ khi bị thủy linh khí bao phủ.
Trong màn sương ấy, bóng dáng Phong An Dương đơn độc đứng giữa trung tâm, thân hình mảnh khảnh nhưng lại toát ra khí thế áp bách không hề tương xứng với uy áp cảnh giới Tiên Thiên cảnh.
Phổ Thánh Minh nhận ra tình thế bất lợi, lập tức vung thương, kim quang cuồn cuộn lan rộng khắp đấu trường. Hắn ta lại phát động công kích một lần nữa, thương thế sắc bén xuyên qua tầng sương mù, hướng thẳng về phía Phong An Dương mà đ.â.m tới!
Phong An Dương khẽ dịch chuyển thân hình, mũi kiếm đột ngột bổ xuống.
Kiếm phong rít gió, phá không lao thẳng về phía đối thủ!
Kiếm thế và thương thế không ngừng va chạm, tạo thành từng đợt sóng linh lực đánh vào kết giới hộ trận do trưởng lão dựng lên. Tiếng nổ vang dội khắp đại điện, hai thân ảnh lao vào nhau, chiêu thức dồn dập, chớp mắt đã giao thủ hơn trăm chiêu!
Bên dưới đài, đệ tử các phái nín thở quan sát, không khí căng thẳng đến cực điểm.
Không ngờ lại là thế trận ngang tài ngang sức!
Sắc mặt Đại trưởng lão Thánh Địa Hi Hòa dần trở nên nghiêm trọng. Trái lại, Nhiếp Đức Hải ngồi bên cạnh lại tỏ ra vô cùng thong dong, thậm chí trong mắt còn ánh lên tia tự hào khó che giấu.
“Choang!”
Một tiếng kiếm vang vọng khắp đại điện!
Một luồng kiếm quang như tia chớp xuyên thủng màn sương, phá tan tầng linh quang hộ thể của đối phương.
Mọi người chấn động, bởi vì lúc này đã có thể nhận ra - Phổ Thánh Minh không phải là đối thủ của Phong An Dương!
“Ầm!”
Đại trưởng lão thánh địa đột nhiên vung tay, một tầng linh lực cường đại lập tức hình thành, ngăn chặn đạo Kiếm Ý vừa c.h.é.m tới.
Dưới sự bảo vệ của trưởng lão, Phổ Thánh Minh trừng lớn mắt, nhưng trên người hắn ta lại không hề có vết thương chí mạng nào.
“Thánh tử nhận thua đi, dừng tay thôi, tiểu đệ tử.”
Ông ta bất đắc dĩ nói.
Phong An Dương đứng nguyên tại chỗ, hơi thở có chút nặng nề.
Hắn không tiếp tục ra tay nữa, chỉ nhìn xuống Phổ Thánh Minh đang quỳ dưới đất, lạnh nhạt lặp lại một câu: “Đồ bại tướng.”
Phổ Thánh Minh nghiến răng, siết chặt trường thương: “Ngươi...”
Bên trên, một nữ tử áo trắng đang ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mày trầm tư: “Trận tiếp theo, ta đấu.”
Phong An Dương nhìn về phía nàng ta, dường như có chút do dự.
Bởi trong mắt tất cả mọi người, Tô Ly Ly vừa mới gia nhập thánh địa, tu vi còn chưa thể so được với Phổ Thánh Minh, càng không có khả năng đánh bại Phong An Dương.
Dưới đài, Tô Chước quan sát thấy biểu cảm do dự của Phong An Dương, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn. Nghĩ đến hướng đi định sẵn của cốt truyện, nàng lập tức đưa ra quyết định.
Tô Chước lên tiếng: “Để ta đấu với ngươi.”
Ánh mắt toàn bộ mọi người lại dồn về phía nàng.