Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 58: Kiêu ngạo đến mức khó tin, nhưng cũng là chuyện bình thường thôi

Cập nhật lúc: 2025-04-20 12:36:34
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cả hai đều là Kiếm Tu đỉnh cao của Tiên Thiên cảnh, mỗi chiêu thức đều tinh diệu đến mức vượt qua giới hạn tu vi.

Chỉ sau mười mấy chiêu qua lại, Phong An Dương dần lộ ra dấu hiệu suy yếu. Tay cầm kiếm bắt đầu mất đi sức lực, lực đạo không còn vững vàng như trước. Một thoáng sơ hở, mũi kiếm sượt qua bờ vai hắn, để lại một vết cắt sắc lạnh. Hắn lập tức xoay người lùi lại, tránh xa khỏi tầm kiếm của Tô Ly Ly.

Tô Ly Ly biết thời cơ đã đến, khuôn mặt dịu dàng của nàng ta đã thu lại nét hời hợt thường ngày, chỉ còn lại sự nghiêm nghị sắc lạnh. Kiếm thế trong tay đột ngột bùng nổ, mộc linh khí dâng lên cuồn cuộn, mạnh mẽ áp chế kiếm thế tràn ngập hơi nước của đối phương.

Một thứ lực lượng vừa héo tàn, vừa tràn đầy sinh cơ bao trùm toàn bộ chiến trường. Nàng ta khẽ lẩm bẩm: “Vạn Cổ Khô Vinh kiếm.”

Kiếm Ý đã thành, kiếm thế xé gió mà đi.

“Cẩn thận!”

Dường như Phong An Dương nghe thấy tiếng kinh hô của đồng môn.

Hắn chống đỡ được đến lúc này cũng đã kiệt sức. Đối mặt với một nhát kiếm này, hắn không hề hoảng loạn mà vẫn giữ được sự bình tĩnh để suy nghĩ đối sách, thản nhiên chấp nhận rằng bản thân có thể sẽ trọng thương.

Bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên một lời nhắc nhờ.

“... Chỉ cần chạy ra khỏi ranh giới, nàng ta sẽ không thể đánh ngươi.”

Không giống như trưởng lão của thánh địa sẽ can thiệp bảo vệ thánh tử, trận đấu của tu tiên giả Tiên Thiên cảnh chưa đủ để sư tôn hắn ra tay cứu viện.

Kiếm phong phóng đại không ngừng trong tầm mắt hắn, sát khí bao trùm xung quanh.

Phong An Dương híp mắt, tim đập thình thịch, chân khẽ động.

Thân ảnh hắn đột ngột lùi lại!

“Phong sư...”

“Mau nhận...”

“Hả?”

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Phong An Dương không nói không rằng nhảy thẳng ra khỏi ranh giới trận đấu.

Khoảnh khắc ấy hắn không cảm thấy tiếc nuối, mà chỉ có một cảm giác duy nhất… quá đã!

Đánh không lại thì chạy.

Hắn chưa bao giờ thử làm vậy.

Đây chính là phong cách dạy dỗ của Đệ Cửu Vực đó hả? Thật thú vị.

Các đệ tử Đệ Nhất Vực trợn mắt há hốc mồm.

Người đứng trên võ đài kia... thật sự là sư đệ chính trực, cứng rắn, thà c.h.ế.t không khuất phục của bọn họ sao?

Thu Vũ Miên Miên

Sao hôm nay lại có thể... thức thời thế này?

Rõ ràng trước đó còn bị đối phương khích tướng, liều lĩnh lên sân khi đã hao tổn gần hết linh lực cơ mà…

“Ta nhận thua!” Phong An Dương suýt nữa tự vấp chân mình. Sau khi đứng vững, hắn hít sâu vài hơi rồi cất kiếm, chân thành cúi đầu với sư tôn: “Sư tôn, đệ tử đã kiệt sức.”

Hắn không nói dối.

Trận thắng trước Phổ Thánh Minh đã tiêu hao gần như toàn bộ sức lực của hắn. Nếu không bị trưởng lão thánh địa chặn lại, hắn đã có thể đánh trọng thương Phổ Thánh Minh - một tu tiên giả có tu vi cao hơn mình.

Trận này, hắn hoàn toàn cầm cự dựa vào ý chí. Còn về Tô Ly Ly... đúng là quá tà môn, linh lực của nàng ta ở Tiên Thiên cảnh đã thuộc hàng hiếm thấy, vậy mà còn có thể lĩnh ngộ Kiếm Ý khi mới mười hai tuổi.

Nhưng sau khi chứng kiến những gì Tô Chước đã làm trước đó, Phong An Dương bỗng cảm thấy... chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên nữa.

Thậm chí, hắn còn cảm thấy đánh không lại thì cứ chạy, có gì đó rất vui vẻ.

Chiêu thức của Tô Ly Ly thất bại, phần lớn lực lượng bị trận pháp cách ly của trưởng lão hấp thu, phần còn lại nàng ta miễn cưỡng thu hồi khiến khí huyết nghịch chuyển, sắc mặt đỏ bừng vì tức giận.

Tô Chước lạnh nhạt truyền âm: “Nhanh ho lên vài tiếng, giả bộ bị thương nặng đi.”

Phong An Dương lập tức hiểu ý, khom người ôm ngực: “Khụ! Khụ! Khụ!”

Lão tổ Nhiếp Đức Hải vốn đang nghiêm nghị quan sát hắn, bỗng im lặng đỡ trán, vẻ mặt khó tả: “... Mau... mau đưa nó xuống dưới.”

Nếu không nhanh đưa xuống chỉ sợ sẽ lộ mất.

Tô Chước hít sâu, cố gắng nhịn cười đến mức vai run run.

Nhìn bề ngoài, Phong An Dương trông như một tiểu tử trung hậu thật thà, không ngờ cũng biết diễn đến mức này.

Trong mắt người ngoài, biểu hiện của Tô Chước lúc này chẳng khác nào một thiên tài của Cửu Vực đang cố gắng đè nén cơn giận, bả vai hơi run, sắc mặt phiếm đỏ vì tức giận.

Chỉ có các sư huynh đệ của nàng mới hiểu đang xảy ra chuyện gì. Họ nhìn nhau, lặng lẽ trao đổi ánh mắt đầy ý tứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-58-kieu-ngao-den-muc-kho-tin-nhung-cung-la-chuyen-binh-thuong-thoi.html.]

Lúc này, đệ tử nội môn của Cửu Vực bước lên đỡ tiểu sư đệ “bị trọng thương” của mình xuống khỏi đài.

Tô Chước đứng dậy, nghiêm túc nói: “Thánh nữ, ngươi còn muốn đánh nữa không?”

Tô Ly Ly vừa bị chọc cho tức giận, vốn định phô trương một phen, ai ngờ lại bị chọc cho mất sạch khí thế. Nàng ta còn chẳng rõ vấn đề nằm ở đâu, chỉ có thể đè nén sự khó chịu trong lòng, lạnh giọng đáp: “Đương nhiên rồi. Nhưng ta cần thời gian để khôi phục linh lực.”

Tô Chước khẽ nhếch môi, hỏi với vẻ hờ hững: “Cần bao lâu? Một khắc ăn linh đan có đủ không?”

Tô Ly Ly vốn định nhân cơ hội này vừa khôi phục linh lực, vừa châm chọc đối phương một chút.

Không ngờ Tô Chước lại quay sang nhìn Phổ Thánh Minh, giọng điệu nghe như đang quan tâm: “Thánh tử, ngươi hồi phục chưa? Không bị thương chứ.”

Phổ Thánh Minh lạnh lùng đáp: “Không có.”

Một chút vết thương ngoài da, đối với tu tiên giả như hắn ta còn chưa tính là bị thương.

Nhất là khi chiêu kiếm chí mạng đã bị Đại trưởng lão chặn lại.

Tô Chước truy hỏi: “Vậy là không bị thương? Đến giờ vẫn chưa hồi phục xong sao?”

Phổ Thánh Minh bị giọng điệu chua ngoa của nàng chọc tức, cứng ngắc đáp: “Ta đã hồi phục rồi, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại!”

“Vậy hai người cùng lên đi. Dù sao thánh tử cũng không bị thương, không giống sư đệ ta, chiêu nào cũng phải tự mình hứng trọn.”

Nghe đến đây, Tô Ly Ly lập tức nổi giận: “Hắn ta đã né đòn cuối cùng!”

Tô Chước nhàn nhã buông một câu: “Bị đánh cho tàn phế mà không né mới là đồ ngu... Ồ, phải rồi, thánh tử, lúc trước ngươi không né là vì không thích né à?”

Sắc mặt Phổ Thánh Minh lập tức đen kịt.

Tất nhiên không phải hắn ta không muốn né, mà là không thể né!

Hắn ta biết chắc chắn trưởng lão sẽ ra tay cứu mình, tuyệt đối không để hắn ta bị thương nặng.

Nhưng hai nữ nhân này nói chuyện thế nào mà hết lần này đến lần khác đều lôi hắn ta ra làm trò cười?

Tô Chước nghiêm túc nhìn hắn ta, nhíu mày hỏi: “Sao thánh tử lại có vẻ khó chịu vậy? Ta có nói ngươi ngu đâu. Ai biết được, có khi trưởng lão không ra tay, ngươi còn có thể lật ngược tình thế cơ đấy.”

Nói thì nói vậy, nhưng tất nhiên không thể nào có chuyện đó.

Danh hiệu "thánh tử” vốn là tôn xưng cao quý trong thánh địa, thế mà khi thốt ra từ miệng Tô Chước lại khiến người ta có cảm giác bị xúc phạm một cách khó hiểu.

Đúng lúc này, một truyền âm vang lên bên tai Phổ Thánh Minh, giọng điệu như thể đang thêm dầu vào lửa: “Này, nàng ta gọi ngươi là ‘thánh tử’, nhưng sao ta cứ có cảm giác như đang gọi ‘tôn tử’ (cháu trai) vậy?”

“Được lắm.” Phổ Thánh Minh tức đến mức bật cười, nhìn thiếu nữ trước mặt với ánh mắt đầy căm giận, nghiến răng nói: “Ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi.”

Thực ra, hắn ta đã sớm không cam lòng với trận thua trước đó.

Thất bại lần này không quá nặng nề nhưng lại gián tiếp giúp Tô Ly Ly chiếm được hào quang.

Lão tổ Nhiếp Đức Hải nhìn về phía hàng ghế trưởng lão, thấy Lạc Thương Sơn vẫn thản nhiên ngồi xem kịch vui, không hề có ý ngăn cản, đành phải mở miệng: “Tô Chước, ngươi chắc chắn muốn một mình đối chiến với cả thánh tử và thánh nữ?”

Tô Chước nghiêng đầu, trên gương mặt là nụ cười ngoan ngoãn vô hại: “Ta chắc chắn.”

Nhiếp Đức Hải tiếp tục hỏi: “Thánh tử, thánh nữ, hai người nghĩ sao?”

Phổ Thánh Minh không lên tiếng.

Hắn ta đã nhìn thấy sức mạnh của Tô Chước qua trận chiến với Phong An Dương, đương nhiên hiểu rằng nếu đối đầu trực diện, bản thân sẽ không có nhiều phần thắng.

Tô Ly Ly liếc nhìn sắc mặt không vui của Phổ Thánh Minh, nghĩ đến chuyện sau này còn phải giữ quan hệ hòa hảo, bèn miễn cưỡng nói: “Nếu Tô Chước một lòng muốn cùng lúc thách đấu với chúng ta, vậy ta cũng không cần khôi phục linh lực nữa. Nhưng ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kĩ, chia trận đấu ra sẽ công bằng hơn.”

Những người xung quanh lập tức lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Lúc trước, khi Phong An Dương kiệt sức, Tô Ly Ly đâu có nhắc đến chuyện “công bằng”?

Tô Chước hời hợt nói: “Ồ, thì ra như vậy là không công bằng? Ngươi tự biết là tốt rồi... Nhưng vẫn nên là hai người cùng lên đi.”

Tô Ly Ly lập tức nghẹn lời.

Người này sao mềm không được cứng cũng không xong thế, ném bậc thang cho nàng bước xuống mà cũng không cần.

Bởi vì Tô Ly Ly đã từng chủ động đề xuất đánh hai người một lúc, nên khi Tô Chước nói ra điều tương tự, mọi người cũng không còn quá kinh ngạc.

Nhưng khác với Tô Ly Ly, Tô Chước thật sự muốn đấu một chọi hai.

Các trưởng lão và đệ tử của những tông môn khác nhìn cảnh tượng trước mắt thì thầm nghĩ: Quả nhiên là hai thế lực đỉnh cấp. Chỉ mới là trận đấu của tân đệ tử mà đã liên tục xuất hiện những màn kịch bất ngờ.

Còn đệ tử Cửu Vực thì lại cảm thán: Đúng là tiểu yêu nữ nhà bọn họ, kiêu ngạo đến mức khó tin...

Nhưng cũng là chuyện bình thường thôi.

 

 

Loading...