Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 296: Tự mình kiếm đủ cơm no áo ấm
Cập nhật lúc: 2025-02-14 20:33:18
Lượt xem: 167
“Đám Ma tộc kia đúng là khinh người quá đáng!”
Một trưởng lão của Quy Nhất Tông vỗ bàn đứng dậy nói: "Bọn chúng không chỉ có ý đồ tàn sát Hoàng thành của chúng ta mà còn công khai đổi Phong Thanh Tông thành Thượng Ma Tông, chẳng lẽ bọn chúng định sống ở Trung Châu của chúng ta sao?"
"Bây giờ đám ma đầu đó đang ở trong Phong Thanh Tông, ta nói không bằng liên thủ hốt gọn một mẻ bọn chúng!"
Trưởng lão Lâm Thiên lắc đầu: "Không phải các ngươi chưa từng thấy tranh chấp ở sơn mạch Cửu Long, vừa trải qua một trận đại chiến, rất nhiều thế lực đã bị tổn hại thực lực, lúc này sẽ không có người bằng lòng ra mặt."
"Tam đại tông của chúng ta đã phái rất nhiều đệ tử và trưởng lão đi trấn giữ biên cương, chỉ dựa vào những đệ tử còn lại làm sao có thể đối chiến với đám Ma tộc tinh anh đó?”
Phần lớn những thế lực này là vì chuyện Diệp gia bị diệt, nhất thời làm dấy lên chí khí và lửa giận, cho nên bây giờ mới đưa theo đệ tử của gia tộc trực diện nghênh địch.
Nhưng hiện tại thực lực của bọn họ đã hao tổn rất nhiều, đừng nói đến việc những tán tu đó có thể liên thủ để săn gia tộc hay không, mà chính là những thế lực chỉ canh giữ biên giới chứ không tham chiến, ngược lại, thực lực không suy giảm thì dã tâm cũng sẽ không nhỏ.
Cộng thêm mấy vị tiền bối Chung Vô đã bị thương nặng, không thể nào chủ trì đại cuộc, chắc chắn lòng người không phục.
Lâm Thiên có một loại dự cảm.
Sau này Tu Tiên giới sẽ càng ngày càng loạn.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, các trưởng lão cũng biết không thể nào tiêu diệt được Ma tộc trong một lần.
"Đúng rồi, nhóm người Niệm Nhất có phát hiện ra điều gì từ mấy người sống sót không?" Lâm Thiên nhớ rằng Niệm Nhất và những người khác đã cố tình để lại vài người sống sót ở Hoàng thành.
Thu Vũ Miên Miên
Một vị trưởng lão của Thiên Diễn Tông thở dài nói: "Trên đường áp giải trở về đã c.h.ế.t rồi, không có thời gian thẩm vấn, chỉ sợ là Ma tộc đã g.i.ế.c người diệt khẩu."
Ma Tam có thể thông qua Chú Ma Trận tìm ra những Linh tu bị ma hóa, nên đương nhiên sẽ không cho họ cơ hội mở miệng nói chuyện.
Lâm Thiên nghe vậy chỉ xua tay nói: "Việc của Ma tộc không thể vội vàng được, Ma Tam đó khá xảo quyệt, sau khi ta liên lạc được với Vân Trung Kiếm Tôn thì hãy bàn bạc sau."
Cùng lúc đó, Khương Trúc và mấy người Bạch Vi cũng trở về tông môn của mình.
Leo ròng rã lên 9999 bậc của thang Vãng Sinh, Khương Trúc đã tốn khá nhiều sức lực mới leo lên được.
Có lẽ do nàng đột phá lên Nguyên Anh, thể chất đã khác trước rất nhiều, cho nên dễ dàng hơn lần đầu nhập tông nhiều, nhưng cũng phải đổ chút mồ hôi.
"Ôi, cuối cùng thì ta cũng leo lên được, thời gian dài không leo nên hơi nhớ rồi.”
Khương Trúc lau mồ hôi trên trán, quay người lại nhìn tông môn đã lâu không về.
Bên trên khắc ba chữ Vạn Phật Tông đầy khí thế uy nghiêm, vẫn giống hệt như lần đầu nàng nhìn thấy.
"Tiểu sư muội…!" Bên trong vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Trước khi Khương Trúc định thần lại, nàng chỉ thấy một bóng đen từ xa bay tới, sau đó trên người nàng có thêm một vật trang sức.
"Sư muội xấu xa, không hiếu thuận tí nào, cũng không về thăm ta, muội còn nhớ đến ngũ sư huynh ta không hả? Ta không thèm để ý đến muội nữa!"
Minh Huệ ôm chặt nàng bằng cả hai tay và chân, vừa ôm chặt nàng không buông, vừa oán trách.
Khương Trúc suýt nữa đã bị cậu bé bóp chết, hai tay dùng sức kéo cậu bé ra: "Không phải, ngũ sư huynh, huynh buông ra trước đi, huynh muốn mưu hại đồng môn à!"
“Ta không buông, ta buông ra là muội sẽ chạy mất.” Minh Huệ ôm lấy nàng, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Các muội không ai quay lại, ta không có tâm trạng ăn cơm, ta đã tuyệt thực rất lâu, hôm qua ta chỉ ăn mười cái bánh bao hấp, là do trưởng lão Đạo Ngộ khuyên thì ta mới ăn."
Khương Trúc bối rối, ngơ ngác hỏi: “Ai tuyệt thực, các sư đệ à?”
Minh Huệ: “...”
"Thật sự ta không có tâm trạng ăn uống! Ta không lừa muội!"
Bây giờ thực đường không lấp kín hết chỗ ngồi, hoàn toàn không náo nhiệt như ngày xưa, mặc dù vẫn là những người đó nấu cơm, nhưng người ăn cơm đã không còn ở đó nữa.
"Được rồi được rồi, ta biết huynh nhớ nhớ ta, ta xin lỗi, sau này ta nhất định sẽ dành thời gian quay lại thăm huynh."
Khương Trúc nhấc cậu bé ra khỏi cơ thể mình, sau một năm không gặp, tốc độ của Minh Huệ đã nhanh hơn rất nhiều.
Vậy mà đã Trúc Cơ rồi.
Minh Huệ khoanh tay, nghiêng đầu sang một bên: "Các muội bỏ ta ở lại tông môn, không một lời hỏi thăm, thế mà chỉ nói xin lỗi đơn giản như vậy à, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho muội.”
Nói thì nói vậy nhưng ngay khi Khương Trúc đặt cậu bé xuống đất, lập tức cậu bé lại chơi xấu ôm lấy đùi nàng, bộ dạng như thể muội đừng hòng chạy trốn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-296-tu-minh-kiem-du-com-no-ao-am.html.]
Khương Trúc vừa động đậy, cậu bé đã ôm nàng chặt hơn: "Muội lại muốn đi đâu nữa? Ta nói cho muội biết, nếu muội lại đi nữa thì ta sẽ giận thật đấy!”
"Trở về tông môn, huynh muốn đứng ở cửa tông môn mãi à? Ta vừa mới trở về, ngay cả một miếng đồ ăn nóng cũng chưa vào miệng đâu." Khương Trúc nói rồi chậm rãi dẫn cậu bé đi về hướng tông môn.
Minh Huệ nghe vậy lập tức buông ra, nhảy ra khỏi người nàng: "Muội nghiêm túc đấy à? Muội không đi nữa à?"
“Ừm.”
Hai mắt của Minh Huệ sáng lên, sau đó cậu bé xoay người bỏ chạy: "Tiểu sư muội, đợi một chút, ta đi kêu thực đường nấu cơm đây.”
Khương Trúc tóm lấy cậu bé, bình chân như vại nói: “Cần gì thực đường, tự mình kiếm đủ cơm no áo ấm.”
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.
Khói bốc lên từ ngọn núi phía sau Vạn Phật Tông.
Minh Huệ trông giống như một con mèo nhỏ, trên mặt có những mảng trắng đen: "Khụ khụ khụ, tiểu sư muội, ra ngoài một năm mà sao trù nghệ của muội không tiến bộ chút nào thế.”
Vẻ mặt của Khương Trúc ngượng ngùng.
Ở bên ngoài làm sao nàng có thời gian để tập nướng thịt chứ?
"Minh Huệ, tiểu tử ngươi lại phóng hỏa ở sau núi hả, để ta bắt được thì ngươi xong đời rồi!"
Bàn tay cầm thanh gỗ của Minh Huệ run lên, sau đó trưởng lão Đạo Ngộ giận dữ đi đến trước mặt họ.
Ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lúc đầu Đạo Ngộ rất vui khi nhìn thấy Khương Trúc, sau đó lão ta nhìn thấy khuôn mặt dính than đen và thanh gỗ trong tay của Minh Huệ.
“...”
Còn muốn ăn thịt à?
Thật sự nghĩ rằng chỉ cần trong tâm có Phật thì ăn thịt uống rượu không thành vấn đề gì à?
Đạo Ngộ khẽ mỉm cười: "Hai người các ngươi xong đời rồi."
Khương Trúc và Minh Huệ liếc nhìn nhau, bắt đầu co giò bỏ chạy.
Đạo Ngộ ở phía sau tức giận muốn chết, tiên hạc mà lão ta khổ công nuôi dưỡng ở phía sau núi bị bẫy mất một con, nếu nướng ngon lành thì cũng bỏ đi, đằng này họ lại nướng thành một cục than đen.
Thế là các đệ tử của Vạn Phật Tông đang lên lớp được nhìn thấy cảnh trưởng lão Đạo Ngộ không màng hình tượng phi nước đại ở bên ngoài.
Minh Không đang vui vẻ lên lớp thì chợt nhận thấy tất cả đệ tử phía dưới đều ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn ta vỗ nhẹ thước nói: "Tập trung chú ý!"
Một đệ tử chỉ ra phía ngoài rồi nói: "Minh Không sư huynh, hình như trưởng lão Đạo Ngộ điên rồi."
Minh Không: "?"
Hắn ta đi tới cửa nhìn thử, phát hiện không chỉ trưởng lão Đạo Ngộ phát điên, mà hình như Minh Huệ cũng điên rồi.
Nhìn kỹ hơn sẽ thấy người chạy cùng Minh Huệ không phải là tiểu sư muội Niệm Nhất sao.
Tiểu sư muội đã trở về rồi!
Không đúng!
Minh Không nhìn kỹ thì thấy Minh Huệ đang cầm một thanh gỗ có phủ than đen trên đó.
Liếc sơ là biết ngay.
Hạc ca lại c.h.ế.t một con rồi.
"Hai người các ngươi sao dám ăn sư huynh hả? Còn có vương pháp hay không?" Lần đầu tiên Đạo Ngộ cảm nhận được nỗi thống khổ của Thông Trần.
Những đệ tử này quả thật quá nghịch ngợm, trưởng lão không được phép sử dụng linh lực lên người bọn họ, muốn bắt được họ còn khó hơn leo núi.
Khương Trúc nhìn thấy Minh Huệ chạy nhanh giống như mình, thậm chí tốc độ cũng không hề giảm thì hơi ngạc nhiên.
"Sư huynh, huynh có bí pháp à? Chạy nhanh thế."