Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 297: Tức giận không biến mất mà chỉ chuyển đi
Cập nhật lúc: 2025-02-15 18:09:25
Lượt xem: 156
Minh Huệ kiêu ngạo hất cằm lên, trên mặt lộ ra chút đắc ý nói: "Nhờ tập trèo cây đấy, sư huynh làm mẫu cho muội xem.”
Nói xong cậu bé dẫn Niệm Nhất chạy tới một rừng cây nhỏ, leo mấy cái là có thể leo lên một cái cây lớn, tốc độ còn nhanh hơn cả một con khỉ.
Khương Trúc không khỏi rơi vào trầm tư.
Có vẻ như nàng cần phải thay đổi thói quen xấu là không thích trèo cây của mình.
Phía dưới Đạo Ngộ tức giận thở hổn hển, Minh Không cùng đệ tử của Giới Luật Đường cũng chạy tới.
Còn nhóm tiểu đệ tử kia lẽ ra phải tự học thì lén lút trốn cách đó không xa xem náo nhiệt.
Minh Không ngẩng đầu nhìn Niệm Nhất và Minh Huệ cười thân thiện: "Tiểu sư muội, muội về rồi, mau xuống đi để các sư huynh xem muội có bị thương hay không."
A…
Đúng là một lời hàn huyên có mục đích.
Khương Trúc là "thủ lĩnh phản loạn" của Vạn Phật Tông, từ lâu đã là "kẻ thù cũ" của Giới Luật Đường, nàng biết rõ nếu muốn thoát khỏi sự truy bắt của họ, nàng phải đối phó với họ một cách hòa bình.
Trước tiên, nàng phải đánh giá tình hình, phát hiện kịp thời cảm xúc của họ, nàng mỉm cười hỏi thăm: "Bắt không được chúng ta nên sốt ruột à?"
Minh Không: “…” Ta nhịn!
"Tiểu sư muội, ta thật sự sẽ không phạt các muội đâu, nhanh xuống đi."
Tiếp theo, hắn ta muốn giữ thể diện cho Giới Luật Đường, chứng minh rằng Giới Luật Đường vẫn còn có bản lĩnh, Khương Trúc kịp thời bổ sung: “Vậy à?”
Minh Không: “…” Ta lại nhịn!
Đạo Ngộ nghi ngờ nhìn Minh Không, ánh mắt dò hỏi rốt cuộc hắn ta có làm được không.
"Muốn chúng ta nói thế nào thì các muội mới chịu xuống?" Minh Không âm thầm siết chặt nắm đấm, chờ bắt được hai tên nhãi này, nhất định phải làm cho họ đẹp mặt, a a a, tức c.h.ế.t hắn ta rồi!
Sau đó, để xoa dịu tâm trạng của các đệ tử Giới Luật Đường, tạo cho họ cảm giác thành tựu, vì vậy Khương Trúc ra hiệu cho Minh Huệ ném đồ trong tay cho họ rồi nói với họ: “Ta trả Hạc sư huynh cho các ngươi được không?"
Đạo Ngộ nhìn Minh Không đang đen mặt, ngươc lại vui vẻ khuyên nhủ: "Không thì quên chuyện này đi."
Quả nhiên tức giận không biến mất mà sẽ chuyển đi.
Minh Không muốn hộc máu, lại phải nhịn đến mức sắp nội thương: "Tốt nhất các muội nên nhanh chóng đi xuống, nếu không chờ chúng ta lên đó thì các muội xong đời đấy.”
Cuối cùng, để cho Giới Luật Đường có được cảm giác thành tựu từ phương diện khác, Khương Trúc và Minh Huệ nằm nhàn nhã trên nhánh cây nói: “Bản lĩnh bắt người không có gì đặc biệt, nhưng độ nóng tình thì không hề nhỏ, lần này xem như các huynh thắng rồi, nhưng các huynh không thể phạt chúng ta, chúng ta là tự nguyện nhận thua.”
Minh Không hung hăng xua tay: “Bắt hai người họ xuống đây.”
Khoảng mười đệ tử lập tức leo lên cây.
Nhưng Khương Trúc đã đột phá Nguyên Anh, chờ cho họ vất vả lắm mới trèo lên được thì nàng đã nhấc Minh Huệ lên và bay lên không trung.
Minh Huệ mở to mắt nhìn Vạn Phật Tông phía dưới, không khỏi vỗ tay: “Vui quá, vui quá.”
"Ôi ôi ôi, sư tỷ bay lên trời rồi!"
“Lợi hại quá!”
Đám đệ tử xem náo nhiệt nhìn chằm chằm Khương Trúc đang bay trên bầu trời, trong mắt tràn đầy khao khát.
Trong phút chốc ngay cả Đạo Ngộ và Minh Không cũng quên tức giận.
Thu Vũ Miên Miên
Thế mà Niệm Nhất lại đột phá Nguyên Anh sao?
Mặt mũi Đạo Ngộ tràn đầy vui mừng, lão không thèm để ý tới Hạc sư huynh hay Tiên sư huynh gì nữa, tất cả đã ném qua sau đầu.
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là thân truyền của họ, Nguyên Anh mười tám tuổi, toàn bộ Tu Tiên giới không hề có!
Khóe miệng Đạo Ngộ không khỏi cong lên.
Lần này thật sự lão đã nhìn thấy một tia hy vọng, có lẽ bọn họ có thể đột phá Hóa Thần trước khi Ma Sát phá vỡ hoàn toàn phong ấn.
Chờ khi họ hoàn hồn lại thì đã nhìn thấy Khương Trúc lại đưa theo các đệ tử bay lên trời, bay thẳng về hướng sau núi.
Trên đường đi còn nhìn thấy Đại Hoàng đang nằm trên mái nhà, thuận tay bế Đại Hoàng đang sợ gần c.h.ế.t lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-297-tuc-gian-khong-bien-mat-ma-chi-chuyen-di.html.]
"Tiểu sư muội, muội đừng làm họ ngã đấy!" Minh Không lo lắng hét lên từ phía sau.
"Minh Không sư huynh, yên tâm, ta rất ổn.” Khương Trúc nói xong, vừa quay người lại suýt nữa đã khiến mình và các đệ tử tông vào một cái cây, nàng xoay một vòng thật lớn cua gấp để thoát thân.
Các tiểu đệ tử bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, nhưng nhanh chóng trở nên phấn khích trở lại.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng của Minh Không khẽ giật.
Nàng là người bất ổn nhất trong toàn tông!
"Để họ chơi một vòng đi." Đạo Ngộ nói.
Kể từ khi Ma tộc xuất hiện, những đệ tử này chưa bao giờ rời khỏi tông môn, đều là mấy hài tử mới mười mấy tuổi nhưng cả ngày phải ở trong tông môn niệm kinh tu luyện. thậm chí không thể về nhà thăm hỏi phụ mẫu, thậm chí đồng bạn khác cũng không có.
Bây giờ Niệm Nhất đã trở về, để con bé dẫn chúng đi thư giãn chút cũng tốt.
Phía cực đông của Đông Châu—
Minh Nhã Quân đang ngồi xếp bằng trong Thiên Địa Mẫu Trận, Thiên Lực đang lan tỏa giữa Thiên Bia phía sau và Thiên Trụ trước mặt.
Đột nhiên, phía trước từ trong góc có một nhóm người đi đến, trên người mỗi người đều có ma khí bốc lên.
"Lão đại, Ma Tam thông báo cho chúng ta đến Phong Thanh Tông, chúng ta thật sự không đi sao? Sẽ không bị ma tộc làm phiền chứ?"
Lỗ Tú Thành không kiên nhẫn xua tay: “Đi mọe gì, một chút ma khí cũng không cho chúng ta, lại muốn chúng ta bán mạng cho hắn ta, ta khinh, lão tử ta đang bận cướp ma khí bảo vệ mạng sống, không rảnh.”
Nhóm người này vốn đều là tu sĩ Kim Đan Trúc Cơ, cũng có chút tâm huyết, nếu như không phải lâu rồi không đột phá được, cộng thêm nhóm đệ tử Phong Thanh Tông tìm đến họ, nói có thể giúp đỡ họ đột phá Nguyên Anh, nếu không thì họ đã không đồng ý.
Kết quả là biến thành Ma tộc thì thôi đi, còn để họ tùy ý tự sinh tự diệt nữa.
Tại Tu Tiên giới khắp nơi đều có Linh tu, nếu không để lại ma khí cho họ, chuyện này không phải là muốn họ đi c.h.ế.t à?
Lỗ Tú Thành vừa nói vừa ngẩng đầu lập tức nhìn thấy một Linh tu đang ngồi trước mặt mình, Linh tu đó đang nhắm mắt, giống như đang hấp thu một nguồn sức mạnh nào đó.
"Đây là......"
Lỗ Tú Thành nhìn Thiên Trụ trước mặt rồi lại nhìn Minh Nhã Quân, trong đầu hắn ta đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Hắn ta không biết nữ tu này đang làm gì, nhưng hắn ta đã nghe nói đôi lời về Thiên Trụ.
Đồ tốt có phải không?
Lỗ Tú Thành mỉm cười nham hiểm, chỉ đạo người đứng sau: "Bắt lấy nàng ta, dù vô dụng thì cũng là một mỹ nhân.”
Một nhóm người lập tức tấn công Minh Nhã Quân.
Nhóm người này hoàn toàn khác với nhóm của Hạng Nhiên, vốn dĩ họ là tu sĩ Kim Đan Trúc Cơ, biết cách làm sao phát huy tối đa thực lực tu vi của cảnh giới.
Cho nên ngay cả khi Minh Nhã Quân đã bố trí các trận pháp và phù lục xung quanh mình từ lâu, nhưng dưới sự công kích lâu dài của họ thì chúng cũng sẽ bị phá vỡ.
Lỗ Tú Thành nhìn Thiên Địa Mẫu Trận trên mặt đất, không dám hành động thiếu suy nghĩ, đầu tiên hắn ta ngưng tụ một quả cầu ma khí, trong nháy mắt ma khí biến thành một con rắn độc màu đen hung dữ bay về phía Minh Nhã Quân.
“Ầm…”
Màn sương đen nổ tung, chỉ thấy một nhóm nữ tu đứng chắn trước mặt Minh Nhã Quân, những người xuất hiện bất thình lình này chính là Tiết Âm và Thanh Yêu.
Lỗ Tú Thành rất quen thuộc với những người này.
Các nữ tu của Hợp Hoan Tông, bởi vì Hợp Hoan Tông nằm ở biên giới Trung Châu và Đông Châu, cho nên họ cũng là một trong những thế lực canh giữ phong ấn biên giới của Đông Châu.
"Lỗ Tú Thành, các ngươi dám công kích Linh tu?" Thanh Yêu lạnh lùng nói.
Trước đây đám người này thỉnh thoảng tập kích họ, muốn cướp lấy ma khí.
Mấy tháng qua họ đã giao chiến với đám người này vô số lần.
Tiết Âm liếc nhìn Minh Nhã Quân ở phía sau.
Nàng ấy nhớ rất rõ, trước đây lúc xem Đại hội tông môn đã từng gặp người này, Minh Nhã Quân là người của Tam Đại Các.
Mặc dù không biết nàng ấy đang làm gì ở đây, nhưng có thể bị đám người Lỗ Tú Thành công kích thì có thể là người xấu gì chứ?
Dù sao chỉ cần đám Ma tộc này muốn làm chuyện gì, nàng ấy cũng sẽ không để cho họ thành công.