Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 300: Ngoan xinh yêu của ta

Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:57:13
Lượt xem: 100

Khương Trúc lộ ra vẻ mặt an ủi vỗ lên vai của lão ăn mày, đương nhiên nàng cũng biết những luyện khí sư này vô cùng mệt mỏi.

Dù sao thì số lượng Tiểu Linh Thông và địa lôi của toàn bộ Tu Tiên Giới cũng không phải số lượng nhỏ, lại còn phải luyện chế thông đạo kéo dài trên trăm dặm…

Linh Phù Các và Thần Đan Các cũng mệt mỏi không kém, toàn bộ Vạn Phật Tông ở Phàm giới đều đang chờ họ cung cấp.

Thu Vũ Miên Miên

Nghĩ như thế nên Khương Trúc khá băn khoăn: “Như vậy đi, ta gửi cho Tam Đại Các của các vị một phần lễ vật.”

Bạch Viễn Sơn kinh ngạc.

Là tặng lễ vật cho tất cả mọi người trong Tam Đại Các à?

Chẳng lẽ nàng muốn lấy phần linh thạch đó của mình rồi chia ra?

Lão ăn mày vừa nghe nàng muốn tặng lễ vật thì lập tức lấy lại sức lực.

Lão đã quen với quy trình nhận lễ rồi! Lễ thì không chê nhiều!

Dưới ánh mắt của hai người họ, hai ngón tay của Khương Trúc khép lại tụ linh lực rồi vung lên, mấy cột nước từ bốn phương tám hướng bay đến.

Mọi người trong Luyện Khí Các đều nhìn xung quanh, ai cũng hiếu kỳ chỉ vào mấy dòng nước bay lên lầu.

Hai loại Thần khí tự động bay từ trong túi trữ vật của Khương Trúc ra ngoài, sau đó dòng nước bao quanh chúng rồi cùng tiến vào lò luyện đan.

Lão ăn mày tập trung nhìn vào trong lò, đúng là Long Huyết Hổ Phách và Bồ Đề Tâm.

Ngoan xinh yêu của ta.

Lão không tự chủ mà nuốt nước bọt.

Thứ này là chí bảo, là bảo bối có thể gặp nhưng không thể cầu, cho dù là lão thì cũng chỉ có thể nghe nói chứ chưa bao giờ gặp, thật không biết tiểu nữ oa này lấy được cơ duyên này từ nơi nào.

Long Huyết Hổ Phách và Bồ Đề Tâm có khí tức vô cùng mạnh mẽ, đến mức nếu lấy Luyện Khí Các làm trung tâm thì ba dặm xung quanh đây cũng có thần khí như có như không quanh quẩn.

Tất cả tu sĩ trong Hoàng thành không hẹn mà cùng nhau cảm thụ linh lực xung quanh, dù chỉ hút được một chút khí tức cũng có thể đủ để họ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Đây là khí tức độc nhất vô nhị của chí bảo!

Đi cả một đường, Khương Trúc đã dùng hết những bảo bối nhặt được trong Vô Cực thành, nhất là chí bảo chữa thương đã không còn, bây giờ chỉ còn bảo vật ổn tâm cố đạo và nâng cao tu vi.

Khương Trúc hoàn toàn không biết Bạch Viễn Sơn và lão ăn mày đã hâm mộ đến mức lệ rơi đầy mặt rồi.

Nàng vô cùng chăm chú luyện hóa Long Huyết Hổ Phách và Bồ Đề Tâm thành hai loại đan dịch, sau đó thu vào hai cái bình khác nhau.

Sau khi làm xong chuyện này thì đã là hai canh giờ sau.

“Mặc dù Long Huyết Hổ Phách đã pha loãng vào đan dịch khác, nhưng chỉ cần uống một ngụm cũng có thể giúp gia tăng linh lực, chưa biết chừng còn có người có thể đột phá, mà đan dịch của Bồ Đề Tâm thì chỉ cần uống một ngụm thì người đã bước nửa bước vào tẩu hỏa nhập ma cũng có thể củng cố và thông suốt đạo tâm.”

“Khoảng thời gian này vẫn phải làm phiền các đạo hữu của Tam Đại Các vất vả hơn rồi.”

Khương Trúc nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người trước mắt che mặt khóc ròng.

“…?”

Sau đó Bạch Viễn Sơn và lão ăn mày đồng thời dùng khí thế sét đánh không kịp bịt tai, trượt một cái đã quỳ phịch xuống ôm lấy đùi của Khương Trúc, hai người họ không nói một lời đã bắt đầu khóc lóc.

“Phụ mẫu tái sinh, Niệm Nhất, quả thật ngươi chính là phụ mẫu tái sinh của Bạch mỗ mà.”

“Vốn dĩ ta nghĩ rằng cả đời này của ta sẽ trôi qua lôi thôi cẩu thả, nhưng không ngờ phúc khí của lão ăn mày ta vẫn còn ở phía sau.”

Khương Trúc: “…”

Bạch Vi, nếu ngươi không đến quản chuyện này thì nàng sắp trở thành cô nãi nãi của Bạch gia rồi.

Lông mày Khương Trúc khẽ giật nhưng nàng vẫn nhẫn nại nói: “Để lại một phần đan dịch này cho Luyện Khí Các của các ngươi, phiền Bạch các chủ phân phát cho các luyện khí sư.”

Mặc dù nhìn bộ dạng của Bạch Viễn Sơn không đáng tin nhưng cũng đều là người hợp tác nhiều năm rồi, Khương Trúc vẫn còn có thể tin tưởng vào nhân phẩm của lão ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-300-ngoan-xinh-yeu-cua-ta.html.]

Bạch Viễn Sơn lập tức đứng lên, cẩn thận tiếp nhận hai bình đan dịch rồi nghiêm túc nói: “Đại sư Niệm Nhất yên tâm đi, Bạch mỗ cam đoan sẽ phân phát không thiếu bất cứ luyện khí sư nào, tuyệt đối sẽ để họ biết đến đại ân đại đức của đại sư Niệm Nhất.”

Nhìn thấy Bạch Viễn Sơn sắp chơi trò trừu tượng nên Khương Trúc vội vàng ngắt lời lão ta: “Dừng dừng dừng, không thể nói là đại ân đại đức, đều là chuyện đôi bên cùng có lợi thôi, mong các vị có thể bỏ thêm sức lực vào Truyền Linh Thông Đạo.”

Nàng nói xong còn không đợi lão ăn mày mở miệng nói mấy câu hân hoan thì đã lắc người, cầm theo đan dịch bay về hướng Thần Đan Các và Linh Phù Các.

Sau khi người đã đi rồi, sắc mặt của lão ăn mày trở nên nghiêm túc hơn.

Bạch Viễn Sơn mở miệng nói: “Gọi hết tất cả các luyện khí sư đang đình công đến đây đi, có đan dịch này thì chắc hẳn còn có thể ép được họ.”

Lão ăn mày không biểu cảm nói: “Có lẽ chúng ta nên nói cho nàng biết, không thể để nàng lúc nào cũng sống trong huyễn tưởng rằng toàn bộ Tu Tiên giới đều đang cùng nhau chiến đấu chống lại kẻ địch.”

Có một số luyện khí sư nghỉ việc nhưng Bạch Viễn Sơn không có nói cho Khương Trúc biết.

Những luyện khí sư này là những người đã quen nhìn thấy tiền tài, làm gì dễ dàng để cho người khác sai khiến.

Nàng vẫn còn nhỏ tuổi nên cũng không biết dục vọng của con người lớn đến mức nào, nàng chỉ nghĩ rằng lợi nhuận từ Tiểu Linh Thông và địa lôi đã đủ để thúc đẩy các luyện khí sư bỏ công sức ra, nhưng trong quan hệ mua bán làm sao lại có chuyện dễ dàng như thế.

Luyện khí sư bỏ công sức vì linh thạch, trong mắt của họ thì đó là thứ họ nên có được, về phần vì Tu Tiên giới muốn hay không muốn làm gì thì…

Trên thế gian này làm gì có nhiều người đại nghĩa như vậy.

“Tại sao không thể chứ, không phải mấy lão già chúng ta đang trải đường cho tiểu bối họ sao? Chỉ cần chúng ta còn sống thì bọn gian ác trộm cướp sẽ tuyệt đối không có cơ hội ngoi đầu lên.”

Bạch Viễn Sơn không khỏi nhớ đến nữ nhi Bạch Vi của nhà mình.

Hai người họ có độ tuổi xấp xỉ nhau, cũng cùng nhau xông pha, cùng nhau bảo vệ Tu Tiên giới.

Trong lúc bất tri bất giác thì lão ta cũng đã xem hài tử Khương Trúc này như tiểu bảo bối của mình mà bảo vệ nàng.

Bất luận là như thế nào cũng phải khiến ngày mộng đẹp vỡ tan càng đến trễ càng tốt, chí ít đừng khiến họ tổn thương quá nặng nề.

Mấy ngày sau—

“Đại sư Niệm Nhất lại tới học phù lục trận pháp à?”

“Niệm Nhất, ngươi tu luyện thế nào rồi, Nguyên Anh mười tám tuổi mà còn vội vàng phi thăng à?”

“Niệm Nhất, Niệm Nhất, mười ba thiên tài của Trung Châu đều còn sống đúng không, tại sao chỉ có bốn người xuất hiện?”

Một tiểu thiếu niên bất mãn tranh luận: “Ngươi có vấn đề gì thế hả, chắc chắn là còn sống rồi, mười ba thiên tài của Trung Châu là mạnh nhất biết không hả.”

Nói xong hắn ta còn quay đầu lại hỏi Khương Trúc đang đi vào Linh Phù Các: “Có phải không đại sư Niệm Nhất?”

“Phải phải phải.” Khương Trúc mỉm cười phụ họa: “Cố gắng tu luyện, đến một ngày nào đó ngươi cũng có thể bước lên bảng thiên tài.”

Nhận được câu trả lời khẳng định nên vẻ mặt của thiếu niên đó vô cùng kích động, hắn ta muốn cho cả thế giới đều biết hắn ta được Niệm Nhất khen ngợi.

Hắn ta biết mười ba thiên tài của Trung Châu vĩnh viễn là thần.

Ma tộc thì thế nào chứ, có đến nhiều bao nhiêu cũng không thể đánh bại họ được.

Mà Khương Trúc đi xuyên qua đám người bước vào Linh Phù Các rồi đi lên lầu ba của các.

Những ngày này, ngày nào nàng cũng chạy đến Linh Phù Các, có Minh Phán Sơn đích thân dạy bảo cộng thêm việc nàng đã đọc qua rất nhiều thư tịch, cho nên việc đến tay thì nàng làm vô cùng nhanh.

Quả nhiên vẫn nên có sư phụ nhập môn sẽ nhanh hơn, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà nàng đã có thể tự mình bày trận.

“Niệm Nhất, việc ta giao cho ngươi bố trí, ngươi đã làm thế nào rồi?”

Minh Phán Sơn làm lão sư tương đối nghiêm khắc, một ngày một bài kiểm tra nhỏ, ba ngày một bài kiểm tra lớn.

Nhưng mà Khương Trúc có thể tiến bộ nhanh như vậy cũng là nhờ Minh Phán Sơn nghiêm khắc cẩn thận từng li từng tí như vậy.

Bây giờ nghe lão sư hỏi như vậy thì nàng lập tức lấy trận pháp liên hoàn mà mình tỉ mỉ bày ra, giơ tay kết ấn bố trí trận pháp bên trong gian phòng.

Sau đó nàng mỉm cười nói: “Chỉ cần trong thời gian một nén nhang mà trận pháp bên trong không bị phá giải thì coi như ta thành công thông qua khảo hạch có phải không?”

Minh Phán Sơn gật đầu, phất tay đốt cháy một nén nhang, sau đó ông ấy bước một chân vào trong trận pháp.

Loading...