Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 302: “Bắt đầu oán trời trách đất rồi sao?”

Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:57:58
Lượt xem: 105

Phàm giới, phía đông vương triều Vân Tần—

Sau khi Thông Trần dẫn toàn bộ đệ tử Vạn Phật Tông giành lấy quyền kiểm soát phong ấn biên giới, bọn họ lại giao chiến với Ma tộc tại một sơn cốc phía trước biên giới.

Tông chủ Vạn Phật Tông Vô Tướng và trưởng lão Thông Huyền trước sau giáp công, vây khốn toàn bộ Ma tộc trong sơn cốc.

“Thưa Tông Chủ, bây giờ chúng ta có thể nhân cơ hội này tiêu diệt toàn bộ Ma tộc không?” Thông Trần hỏi.

Vô Tướng còn chưa kịp trả lời thì trưởng lão Huyền Chân đã vội vàng phản bác: “Không được. Ma tộc còn lại khoảng chừng năm sáu trăm tên, hơn nữa bọn chúng ở trong tối, còn chúng ta ở ngoài sáng. Nếu như đột nhiên truy kích, mạo hiểm xâm nhập sâu vào trong sơn cốc sợ rằng sẽ bị mai phục.”

Vô Tướng gật đầu: “Huyền Chân nói đúng. Ma Phi sẽ không dám dẫn Ma tộc ẩn nấp trong sơn cốc nếu như không chuẩn bị kỹ lưỡng. Hơn nữa, trước mắt biên giới đang được Linh Nguyên Hộ Tông phong ấn, bọn chúng đã mất đi ma khí. Chúng ta có thể bày Diệt Linh trận để tiêu hao sức lực của bọn chúng trước, sau đó mới tiến vào quét sạch dư nghiệt, như vậy sẽ an toàn hơn.”

Bọn họ có nguồn cung cấp từ Tu Tiên giới, nếu kéo dài thời gian, Ma tộc tuyệt đối không thể sánh bằng bọn họ.

Vô Tướng nhìn đám đệ tử của Vạn Phật Tông ở bên ngoài, ánh mắt hơi tối lại.

Chín trăm đệ tử nội môn, ba nghìn đệ tử ngoại môn, tổng cộng gần bốn ngàn đệ tử nhưng bây giờ chỉ còn lại chưa đến hai ngàn.

Bọn họ không thể mạo hiểm thêm.

Vô Tướng ngẩng đầu, nhìn về phía Ma Phi ở trong sơn cốc cách đó không xa, mà trong sơn cốc, Ma Phi cũng đang ngẩng đầu nhìn về phương hướng đệ tử Vạn Phật Tông.

“Để bổn vương đoán xem, lão hòa thượng kia lại đang có ý đồ gì đây...” Ma Phi lạnh lùng cười một tiếng: “Muốn bao vây c.h.ế.t chúng ta sao?”

“Ha ha...”

Ma Phi nhắm mắt, kích hoạt một mảnh tinh thể nhỏ trong ma hồn để truyền âm: “Ma Âm, tìm bằng được thế lực đang cung cấp linh lực cho Phàm giới, tiêu diệt bọn chúng!”

Ở một góc của Phong Thanh Tông, một sợi ma hồn bay ra từ Ma Trì. Sức mạnh của ma hồn này rất yếu, nhiều nhất chỉ có uy lực của Nguyên Anh nhưng bên trên ma hồn có gắn một mảnh tinh thạch nhỏ có chút bất thường.

Gần như cùng lúc đó, Ma Tam xuất hiện trong đại điện, cho dù hiện tại Ma Âm đã yếu ớt đến mức chỉ bằng một tay cũng có thể bị bóp chết, hắn ta vẫn không dám lơ là chút nào, cung kính hành lễ giống như ngày xưa: “Âm Vương.”

Tiếng nói của Ma Âm truyền ra từ bên trong sợi ma hồn: “Thời gian đã lâu như vậy, đã tìm thấy cơ thể phù hợp để nuôi ma cốt chưa?”

Hắn đã chờ đợi trong Ma Trì này quá lâu rồi.

Ma Tam trả lời: “Yêu cầu để nuôi ma cốt quá mức hà khắc, tạm thời vẫn chưa tìm được nhưng xin Ma vương yên tâm, Ma Tam đã dốc hết sức tìm kiếm.”

Còn chưa tìm được cơ thể khiến Ma Âm có chút không vui, hắn cảnh cáo vài câu rồi lạnh lùng ra lệnh: “Bên chỗ Ma Phi xảy ra chút rắc rối, cần ngươi nhanh chóng dẫn Ma tộc đi tiêu diệt thế lực cung cấp linh lực cho Phàm giới.”

“Ma Tam tuân lệnh.”

Thu Vũ Miên Miên

Ma Tam nhận lệnh rồi nhanh chóng lui ra ngoài, vừa ra khỏi đại điện đã nghe thấy tiếng la hét từ phía xa truyền đến, hắn ta liếc nhìn thoáng qua, cũng không để tâm.

Hắn ta phải nhanh chóng cho Ma Tứ đi điều tra rõ. Nếu không phải tình hình khẩn cấp, Ma Phi đại nhân sẽ không cầu viện bọn họ.

Mà tiếng la hét đó xuất phát từ chỗ đám người Mã Vũ.

Từ sau khi đám người bọn họ lên núi, mỗi ngày lại mất đi một người, có đôi khi người kia sẽ mất tay mất chân bò trở về, có khi lại chỉ còn lại xác chết.

Bọn họ biết đó là do đám Ma tộc kia gây ra nhưng tình thế không cho phép bọn họ phản kháng.

Dù sao toàn bộ ngọn núi này đều là của Ma tộc, chỉ có đệ tử của Phong Thanh Tông nhưng đám đệ tử kia sớm đã tẩu hỏa nhập ma, bọn họ không đổ thêm dầu vào lửa đã là trời cao ban ơn rồi.

Cho nên bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nhưng trong hai ngày gần đây, Ma tộc càng ngày càng ngông cuồng, thậm chí còn ngang nhiên tấn công bọn họ, lấy việc tàn sát bọn họ làm trò tiêu khiển.

“A a!” Lại một người nữa bị Ma tộc tàn nhẫn xé toạc mất một cánh tay ngay trước mí mắt Hạng Nhiên.

Mùi m.á.u tươi kích thích thần kinh của Ma tộc, khiến bọn họ càng lúc càng thêm hưng phấn.

Từng lớp Ma tộc với đôi mắt đỏ ngầu từng bước một tiến về phía những người dị tộc đang ở trong góc khuất, trong miệng phát ra tiếng cười âm trầm ghê rợn.

Hạng Nhiên và mười người còn lại đều thủ thế chuẩn bị tấn công nhưng đó chẳng qua chỉ là chống cự trong tuyệt vọng.

“Có lẽ chúng ta không nên quay trở về.” Hạng Nhiên nhìn đống xác đã bị chặt đứt tứ chi trên mặt đất nói.

Mã Vũ siết chặt nắm đấm.

Hắn ta đã từng ngày đêm suy nghĩ, nếu như bọn họ không nghe theo lời nàng ta, có lẽ đã may mắn thoát được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-302-bat-dau-oan-troi-trach-dat-roi-sao.html.]

Nếu như ngay từ đầu bọn họ không tiến vào cửa hang kia, có lẽ vẫn có thể sống tạm bợ bên trong dãy núi.

Nếu như bọn họ không gặp phải nàng ta...

Nhưng đáng tiếc là không có nếu như.

Mã Vũ nuốt xuống ngụm m.á.u trong miệng, không suy nghĩ nhiều nữa, run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía đám ác quỷ trước mặt.

Hạng Nhiên khẽ mím môi, bước chân nặng nề. Khi tiếng c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau vang lên, nàng ta lao về phía Ma tộc.

Nhưng bọn họ đã là nỏ mạnh hết đà, làm sao địch lại tầng tầng lớp lớp vòng vây Ma tộc, Hạng Nhiên bị một quyền đánh trúng vào phần bụng, bay thẳng ra ngoài.

Một luồng ma khí nhấc nàng ta lên, giống như ném bao cát, đập qua đập lại giữa đám Ma tộc.

Máu tươi văng lên thành một đường cong, rơi lên những khuôn mặt đầy phấn khích của đám Ma tộc.

Tầm nhìn của Hạng Nhiên đã không còn rõ ràng, nàng ta có linh cảm là mình sắp chết.

Nhưng nàng ta vẫn cố gắng mở mắt ra một khe nhỏ, nhìn Mã Vũ bị phanh thây cùng những người khác bị mổ bụng, nội tạng bị móc ra rơi xuống bên cạnh.

“Người này là người của Ma Tam đại nhân, các ngươi chắc chắn không giữ lại một mạng sao?” Giọng nói của Lương Tu từ phía sau vang lên.

Đám Ma tộc lập tức tránh ra một con đường. Tên Ma tộc cầm đầu cau mày, liếc nhìn Hạng Nhiên đang nằm trong vũng máu, dường như đang cân nhắc xem có nên giữ lại một mạng hay không.

Ma Tứ đại nhân nói muốn đám người này c.h.ế.t nhưng giữ lại một người chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Hơn nữa còn là người của Ma Tam đại nhân…

“Tha cho con ma trùng này một mạng, chúng ta đi.”

Hạng Nhiên khó khăn hít thở một hơi nhưng lại nuốt vào một ngụm m.á.u lớn.

Máu hòa với bùn đất, tạo ra một mùi vị khó chịu nhưng lại khiến thần trí nàng ta tỉnh táo hơn một chút.

Lương Tu nhìn nàng ta đã tỉnh lại, bò dậy từ dưới đất, lau sạch vết m.á.u bên miệng rồi lại bắt đầu hấp thụ ma khí trong không khí để trị thương.

“Ngươi có tâm tính tốt đấy. Nếu không phải Phong Thanh Tông của ta đã không còn, có lẽ ta đã muốn thu nhận ngươi làm đệ tử của ta rồi.”

Hạng Nhiên mở mắt ra, ngồi dựa lưng trong vũng máu, nhìn chằm chằm vào mắt lão ta rồi nói: “Người trước đây nói muốn thu nhận ta làm đồ đệ đã bắt ta làm lô đỉnh suốt mười tám năm.”

Lương Tu cười nhạt: “Bắt đầu oán trời trách đất rồi sao?”

Hạng Nhiên trả lời: “Cuối cùng lão ta đã c.h.ế.t dưới tay ta.”

Lương Tu không nhịn được mà lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Ngươi dám nói lời này trước mặt Ma Tam không?”

Hạng Nhiên không trả lời câu hỏi đó mà nói sang chuyện khác: “Dù sao cũng không phải hắn ta sai ngươi đến cứu ta, vậy tại sao ngươi lại muốn xen vào việc của người khác? Ngươi không muốn giúp Ma tộc sao?”

Sắc mặt Lương Tu trở nên lạnh lẽo: “Thiên Tuyết giúp Ma tộc, ta giúp Ma tộc.

“Làm sao ngươi biết được Tô Thiên Tuyết muốn giúp Ma tộc?”

Hạng Nhiên lảo đảo từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm vào mắt người đối diện, gằn từng chữ một: “Là Ma Âm đã đoạt xác của nàng ta! Nàng ta sẽ tự nguyện bị đoạt xá sao? Thiên hạ này có người nào tự nguyện bị đoạt xá không?”

Những câu hỏi dồn dập khiến Lương Tu đột nhiên nổi giận, lão ta vung một quyền đánh nàng ta bay ra ngoài:“Tâm tư của Thiên Tuyết không đến lượt một con ch.ó nhà có tang như ngươi suy đoán!”

Nói xong, lão ta phất tay áo rời khỏi nơi đó.

Hạng Nhiên ngã trên mặt đất không rõ sống chết, mãi một lúc lâu sau, ngón tay mới khó khăn động đậy, bản năng sinh tồn mạnh mẽ khiến cơ thể nàng ta bắt đầu tự động hấp thụ ma khí từ trong không trung.

Một lúc lâu sau, nàng ta mở mắt, toàn bộ xương cốt trong cơ thể đã vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng hầu như đã tan nát.

Nàng ta cứng đờ nghiêng đầu, xương cốt phát ra những tiếng kêu răng rắc, giống như sắp rơi ra.

Nhưng nàng ta biết mình vẫn chưa chết.

Nàng ta lại sống sót một lần nữa.

Lương Tu, dù ngươi có giả vờ giỏi thế nào, việc ngươi đã tẩu hỏa nhập ma vẫn là sự thật.

Tô Thiên Tuyết chính là tâm ma mà ngươi mãi mãi không thể giải được!

Loading...