Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 390: Bí mật giấu ở chỗ sâu trong ký ức truyền thừa

Cập nhật lúc: 2025-04-15 14:14:26
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong ba tháng tiếp theo, Khương Trúc gần như không di chuyển gì.

Tổ tiên càng gần, thần thức càng mạnh mẽ. Đôi khi, để xem hết cuộc đời của một vị tổ tiên, thậm chí nàng phải rút lui để hồi phục đến vài chục lần.

Một lần nữa vào trong ký ức truyền thừa, lần này là một vị tổ tiên ở thời kỳ nguyên cổ.

Như thường lệ, Khương Trúc lại theo lão ta và nhận sét đánh, trải qua nỗi đau lúc phi thăng.

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng vào khoảnh khắc phi thăng thành công, nàng lại không thoát khỏi ký ức mà ngược lại, nàng đến một không thời gian khác.

Khương Trúc nhìn xung quanh, không có gì cả, thầm nghĩ: “Đây... chắc không phải là thế giới sau khi phi thăng đấy chứ?”

Xa xa, vị tổ tiên nguyên cổ đã hóa thành hình người đứng yên trong hư không, im lặng như một bức tượng đá.

Khương Trúc xác nhận xung quanh không có nguy hiểm thì bước tới gần.

“Ta đã chờ ngươi lâu rồi, hậu bối.” Tổ tiên đột nhiên lên tiếng.

Khương Trúc nghĩ, chắc chỉ là cuộc đối thoại trong hư không.

“Ta có thể nhìn thấy ngươi, một Linh tu.”

Khương Trúc ngạc nhiên.

Dường như vị tổ tiên kia cũng nhận ra sự ngạc nhiên của Khương Trúc, nói: “Ta đã phi thăng vô số vòng luân hồi, giờ đây ta chỉ còn lại một đạo thần hồn ở nơi này.”

“Ngươi không phải hậu bối của tộc ta nhưng trên người ngươi có khế ước của tộc ta. Từ trước đến nay tộc Cửu Phi chúng ta không ký kết khế ước với các tộc khác…”

Tổ tiên quan sát người tu luyện nhỏ bé trước mặt, một lúc sau lại nói: “Thôi, hậu bối có số mệnh của riêng mình, ta không nên can thiệp quá nhiều. Huống hồ gì, trong nhiều năm qua, ngươi là người đầu tiên tìm đến nơi này.”

Ngày xưa, để tránh sự truy lùng của Thiên Đạo, lão đã phải giấu bí mật này sâu trong ký ức truyền thừa.

Điều này đã thực sự tránh khỏi sự truy lùng của Thiên Đạo nhưng cũng hoàn toàn phong ấn bí mật này.

Hậu bối của tộc Cửu Phi muốn mở ra truyền thừa hoàn toàn không cần phải đắm chìm trong ký ức. Nhưng huyết mạch khiến người của tộc Cửu Phi không phải tốn sức để làm những việc phức tạp như vậy, thế nên tất nhiên là họ không phát hiện ra.

Nhưng lão vẫn giữ một chút hy vọng.

Khương Trúc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngài có tâm nguyện gì không?”

“Tâm nguyện à? Thực ra không có. Ta chỉ phát hiện ra một bí mật, một bí mật liên quan đến việc phi thăng.”

Bí mật liên quan đến phi thăng?

Kết hợp với kinh nghiệm nhiều năm của mình, Khương Trúc lập tức gật đầu, tưởng tượng:

“Có phải sau khi phi thăng sẽ đến các vị diện khác. Những vị diện đó đều mạnh mẽ hơn Tu Tiên giới chúng ta gấp mười ngàn lần, những tu sĩ phi thăng đều là tầng thấp nhất, nên họ đưa chúng ta lên thực chất là để làm việc nặng? Ha, ta biết rồi, sau khi phi thăng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.”

Tổ tiên cười một tiếng: “Hậu bối, ngươi nghĩ xấu cho Thiên Đạo quá. Nhưng mà ngươi đoán không sai, thế giới này thực sự không chỉ có Tu Tiên giới.”

Khương Trúc nhạy bén nhận ra vị tổ tiên trước mặt đang chuẩn bị nói cho nàng một số điều không nên nghe, và điều này khiến nàng cảm thấy khá phấn khích.

Quả nhiên nàng nghe thấy người trước mặt nói: “Thực ra tất cả những người phi thăng sau này đều sẽ biết bí mật này nhưng việc ta tự ý truyền lại bí mật đã bị Thiên Đạo phát hiện, vì vậy từ sau ta, tộc Cửu Phi chỉ còn lại một người.”

Có nghĩa là trước vị tổ tiên này, tộc Cửu Phi thực sự cũng giống như các tộc khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-390-bi-mat-giau-o-cho-sau-trong-ky-uc-truyen-thua.html.]

Thiên Đạo truy sát tộc Cửu Phi không phải chỉ vì họ mạnh.

Khương Trúc chú ý đến biểu cảm của tổ tiên, nét mặt của lão rất kỳ lạ.

Vừa không có chút tức giận hay oán hận nào mà thậm chí còn có một chút biết ơn?

“Thật ra thiên đạo rất công bằng. Ta phi thăng lúc tuổi còn quá trẻ, chỉ muốn vượt qua các vị tiền bối, để lại cho tộc Cửu Phi một số điều kinh thiên động địa hơn nhưng lại không nghĩ đến hậu quả.”

Tổ tiên nhìn về phía Khương Trúc với một nụ cười nhẹ nhõm: “Ban đầu Thiên Đạo muốn g.i.ế.c ta, ta cũng đoán rằng bản thân sắp c.h.ế.t đến nơi rồi nhưng không hiểu sao, ngài ấy lại tha cho ta, còn cho tộc Cửu Phi để lại huyết mạch.”

“Về lý do tại sao ngài ấy không g.i.ế.c ta, thực ra ta có một giả thuyết rất táo bạo. Có lẽ Thiên Đạo vẫn đang trưởng thành, vì vậy đôi khi ngài ấy sẽ biểu hiện nhân từ như một đứa trẻ.”

Khương Trúc sửng sốt trước hai câu nói cuối cùng của lão.

Thiên Đạo… vẫn đang trưởng thành?

“Nhưng Thiên Đạo không phải là thứ gì đó mơ hồ như quy tắc thiên địa, luật tự nhiên hoặc là một thứ vận mệnh hư vô mờ mịt sao?”

Chuyện biến ảo khó lường như vậy làm sao có thể nói đến trưởng thành được?

“Điều này liên quan đến bí mật mà ta muốn nói. Hậu bối, ngươi phải nghe kỹ những lời tiếp theo đây.”

Khương Trúc điều chỉnh dáng vẻ, nghiêm túc nhìn vị tổ tiên kia.

Tổ tiên từ từ nói: “Trên thế giới này không chỉ có một Tu Tiên giới, và Thiên Đạo mà chúng ta đang nói đến đang cai quản vô số vị diện giống như Tu Tiên giới. Một số vị diện lớn hơn Tu Tiên giới, một số vị diện nhỏ hơn Tu Tiên giới.”

“Tất cả các chủng tộc “phi thăng” của các vị diện đều tập trung đến một không thời gian kỳ diệu mà chúng ta gọi là Cửu Thiên ngoại vực. Còn các vị diện khác phán đoán như thế nào về “phi thăng”, hay liệu tất cả các vị diện đều có quyền “phi thăng” hay không, những điều đó ta không biết. Nhưng lấy Tu Tiên giới làm ví dụ, “phi thăng” là chỉ tu vi đột phá đến Đại Thừa cảnh giới và chịu đựng được lôi kiếp phi thăng.”

“Ta đoán rằng ngoại vực này có thể nằm ở trung tâm của tất cả các vị diện, bởi vì các chủng tộc đến đây đều có thể tự do đi đến bất kỳ thế giới nào khác. Nhưng địa vị của ta quá tầm thường, không đủ để chứng minh giả thuyết của ta, cũng không có thời gian để chứng minh nhưng ta có thể chắc chắn rằng, Cửu Thiên ngoại vực chắc chắn là nơi gần với Thiên Đạo nhất.”

Khương Trúc nghe đến đây thì trong lòng đã có chút cảm giác mơ hồ.

Nếu nói ai có thể khiến Nghệ Phong Dao đang hôn mê bất tỉnh sống lại thì chắc chắn chỉ có thể là Thiên Đạo.

Nếu Tu Tiên giới không cứu được hắn ta, nàng sẽ đi đến nơi có thể tìm thấy Thiên Đạo!

Nghĩ đến đây, Khương Trúc càng nghe chăm chú hơn, sợ bỏ lỡ một chữ nào. 

Tổ tiên tiếp tục nói: “Về phần Thiên Đạo trưởng thành mà ta đã nói trước đó, ta cũng không hoàn toàn chỉ là đoán mò.”

“Thay vì nói Thiên Đạo quản lý thế giới thì không bằng nói thế giới là một phần của Thiên Đạo.”

“Cái này thì phải nhắc đến các vị diện. Sau khi phi thăng, ta đã đến ngoại vực, biết được từ miệng của những người ở đó rằng tất cả các vị diện đều có thể chia thành bảy cấp, cấp càng cao thì có nghĩa là tài nguyên và sức mạnh của nơi đó càng mạnh, ngược lại, cấp càng thấp thì sức mạnh càng yếu. Tu Tiên giới của chúng ta thuộc về cấp thứ tư, những tu sĩ đã phi thăng gọi nó là vị diện cấp bốn.” 

“Thực ra điều khiến ta ngạc nhiên không phải là cấp độ vị diện mà là sự hòa hợp và độc lập giữa các vị diện. Ta từng tận mắt nhìn thấy hàng trăm vị diện cấp ba hòa lại thành một vị diện cấp bốn, nhưng chúng không chỉ đơn thuần là hòa hợp, giống như…”

Tổ tiên cẩn thận suy nghĩ một chút về cách diễn đạt: “Giống như một đàn chim nhỏ bay lượn nhanh cùng nhau, tạo thành một cơn lốc mạnh mẽ, nhưng đồng thời khi cơn lốc tồn tại, mỗi con chim vẫn tồn tại.” 

Khương Trúc có chút ngạc nhiên với cách mô tả của lão: “Có nghĩa là bên dưới Tu Tiên giới của chúng ta vẫn tồn tại hàng trăm vị diện cấp ba......” 

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên mở to đôi mắt.

Giữa các vị diện giống như vô số tế bào phân hóa tạo thành tổ chức, rồi từ các tổ chức khác nhau kết hợp lại tạo thành cơ quan, sau đó từ nhiều cơ quan hình thành hệ thống, cuối cùng cấu thành một cơ thể hoàn chỉnh? 

Có thể hình thái cuối cùng của Thiên Đạo không liên quan gì đến cơ thể người, nhưng nếu nói như vậy thì Thiên Đạo thực sự đang trưởng thành...

 

Loading...