Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 393: “Ngài vẫn còn trẻ”

Cập nhật lúc: 2025-04-17 11:18:57
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đang lúc Khương Trúc chuẩn bị từ biệt lão tiên sinh kể chuyện để đi đến Bắc Mang Các điều tra thì trong phạm vi thần thức lại phát hiện ra ma khí đang động đậy ở nơi tối tăm.

Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, bay lên cao, thần thức Hóa Thần lập tức bao trùm cả ngàn dặm, từng cọng cỏ, từng tán cây đều nằm trong tầm giám sát của nàng.

“Ma tu đến Nam Châu làm gì, lại bắt đầu hành động gì sao?”

Khương Trúc lấy Tiểu Linh Thông ra gửi tin nhắn cho đám Tiêu Trường Phong rồi một mình men theo dấu vết của ma khí.

*

Công gia.

Công Thiên Tinh và Công Nhược Vọng ngồi đối diện nhau, mỗi người giữ một quân cờ.

“Đông Châu bị hủy, các thế lực lớn buộc phải di chuyển đến ba châu Trung, Nam, Bắc. Đến Việt Khê thành của chúng ta là Mộ Dung gia, gia chủ mới tên là Mộ Dung Hạc, một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ hai mươi bốn tuổi, thiên phú cực tốt. Lúc ở Vạn Phật Tông ta đã trò chuyện với hắn vài câu, tâm tính trầm ổn, là một người xuất sắc.”

Mặc dù dưới ánh sáng của mười ba thiên tài ở Trung Châu, thiên phú của Mộ Dung Hạc có vẻ không đủ nổi bật.

Nhưng hàng trăm năm qua, không phải lúc nào Tu Tiên giới cũng có một thiên tài tuyệt thế như vậy xuất hiện, vậy nên việc so với thiên tài ở Trung Châu cũng không có ý nghĩa gì.

Phải biết rằng trước đây, Nguyên Anh ba mươi tuổi cũng đã được coi là cực kỳ xuất chúng. Cho nên một thiên tài như Mộ Dung Hạc chắc chắn sẽ là đối tượng được các môn phái lớn dốc sức bồi dưỡng.

Không khó để tưởng tượng rằng nếu vượt qua được một trăm năm bình yên, Mộ Dung gia sẽ hưng thịnh như thế nào.

Công Nhược Vọng đặt một quân cờ xuống bàn cờ, chậm rãi nói:

“Còn về Dung gia và Ân gia. Người thừa kế của họ đã mất tích từ khi họ đi tìm Thiên Trụ, nên bây giờ hai gia tộc này vô cùng suy yếu. Nghe nói họ định đến định cư ở gần Hoàng Thành để tìm kiếm sự bảo hộ từ Tứ đại tông cho đến khi người thừa kế xuất hiện.”

Gia tộc không thể so với tông môn phái hệ. Tông môn có thể có nhiều thân truyền nhưng một gia tộc muốn bồi dưỡng ra một người thừa kế thì phải tiêu tốn vô số tâm huyết và tài nguyên, nên đương nhiên là không có sức lực để bồi dưỡng người thứ hai.

Ba gia tộc hai môn phái ở Đông Châu vốn ngang hàng với Tứ đại tông ở Trung Châu, chưa nói đến thực lực thực sự ra sao, nhưng ít nhất về mặt danh nghĩa thì là hoàn toàn bình đẳng. Nhưng có lẽ sau này Dung gia và Ân gia sẽ thấp hơn Tứ đại tông một bậc.

Nhưng các trưởng lão cũng không có cách nào. Bây giờ Ân gia và Dung gia không có người thừa kế dẫn dắt, rất dễ xảy ra nội loạn hoặc bị các thế lực khác nuốt chửng. Điều duy nhất họ có thể dựa vào bây giờ chính là Tứ đại tông.

Dù sao thì chắc chắn không một thế lực nào nhân nghĩa hơn Tứ đại tông, ngay cả Công gia cũng vậy.

Tay cầm quân cờ của Công Thiên Tinh dừng lại, hắn mím môi nói: “Là ta quá nóng vội, suýt nữa đã để Công gia rơi vào tình cảnh tương tự.”

Công Nhược Vọng mỉm cười lắc đầu: “Không có gì, hôm đó ngài nói không sai, ngài còn trẻ, nên tranh thủ tuổi trẻ mà phấn đấu cho hoài bão.”

Công Thiên Tinh nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm quân cờ, cúi đầu nhìn mép bàn cờ: “Ngày đó ta thật sự không nên cãi nhau với ông ấy…”

Sự cố chấp của hắn đã khiến cha mình rơi vào tình thế khó xử, cũng tổn thương sâu sắc đến lòng ông ấy.

Công Nhược Vọng đặt quân cờ trong tay xuống, chắp tay trước ngực, chậm rãi nói:

“Ta đã theo bên cạnh gia chủ tiền nhiệm từ năm hai mươi lăm tuổi. Thực không dám giấu, ta đi theo ông ấy, chuyện trải qua nhiều nhất chính là chịu đòn. Nhưng cuối cùng, chỉ có ông ấy dẫn dắt Công gia ngồi vững vị trí tam đại tộc ở Nam Châu.”

“Chức vị thiếu chủ và gia chủ đã trói buộc với ông ấy từ khi sinh ra. Suốt chặng đường, ta thấy ông ấy ngày càng bị ràng buộc, cũng càng trở nên lo lắng, nhiều năm trôi qua, ông ấy dần trở nên uy nghiêm, khiến người ta tin phục, trở thành một gia chủ tốt.”

“Nhưng ta nhớ ngày còn trẻ, ông ấy cũng từng là một thiếu niên kiêu ngạo, vì điều này ông ấy đã chịu không ít khổ sở. Vậy nên ông ấy sẽ hiểu ngài, sẽ bao dung ngài, ta tin rằng ông ấy chỉ cảm thấy tự hào chứ không phải phiền muộn.”

Công Nhược Vọng nhìn về phía gia chủ trẻ tuổi đối diện: “Ngài còn trẻ mà đã đột phá Hóa Thần, lại ngộ được Thiên Bia, sau này nhất định sẽ phi thăng thành thần. Dưới sự dẫn dắt của ngài Công gia cũng sẽ thăng tiến như diều gặp gió, vang danh thiên cổ.”

“Trong quá khứ trước đây, ngài đã khiến cho gia chủ trước và Công gia vô cùng tự hào. Ta tin rằng tương lai cũng sẽ như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-393-ngai-van-con-tre.html.]

Công Thiên Tinh đón nhận ánh mắt của lão ta, trong ánh mắt đó chứa đựng sự tin tưởng và kỳ vọng tuyệt đối.

Dưới ánh nhìn nhiệt huyết như vậy, hắn hơi gật đầu, sau đó nở một nụ cười nhẹ.

Công Nhược Vọng mỉm cười hài lòng: “Ngài hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta còn có cuộc gặp gỡ với Mộ Dung gia.”

Nói xong, lão ta lập tức rời đi, vội vã trở về chỗ ở của mình.

Công việc của Công gia rất nhiều, lão ta còn phải nhanh chóng giúp Công Thiên Tinh chọn ra vài trưởng lão trung thành.

Hoàng hôn dần dần bao phủ, trăng sáng sao thưa.

Âm thanh lật trang sách trong phòng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Công Nhược Vọng ghi chép từng ứng cử viên phù hợp, chỉ chờ lúc rảnh rỗi là đi tìm gia chủ để xác nhận.

Lão ta không hề nhận ra phía sau lưng mình xuất hiện vài làn khói đen, cho đến khi phản ứng kịp, cơ thể lão ta đã mềm nhũn và ngã nhào xuống đất. Những luồng ma khí đó lặng lẽ kéo lão ta biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, Công Thiên Tinh bỗng mở to hai mắt, bay ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy vài tên ma tu đang chạy trên mái nhà với những bao tải.

Với tu vi Hóa Thần, hắn chỉ cần nhẹ nhàng lướt một cái đã bay tới trước mặt bọn ma tu.

Một luồng linh lực bỗng lóe lên sau lưng bọn họ, m.á.u tươi đột ngột phun ra.

Công Thiên Tinh mở túi ra nhưng chỉ thấy một đống rơm rạ cùng một chiếc ngọc bội thấm đẫm khí tức của trưởng lão ở bên trong.

Công Thiên Tinh lạnh lùng nắm chặt ngọc bội rồi tiếp tục đuổi theo về phía xa.

*

Mười mấy bóng đen nhanh chóng di chuyển trong khu rừng tối tăm.

Lý Nhất Khiếu dẫn đầu thấy một tà vật mặc áo trắng tóc đen bỗng xuất hiện không xa, khiến chân hắn ta chao đảo, buộc phải dừng lại gấp.

Tiếp theo, tất cả các cây cối xung quanh bắt đầu rung rinh, thỉnh thoảng có vài viên đá và lá cây bay tới từ bốn phương tám hướng.

Những chiếc lá vừa nhanh vừa gấp, quét vào người đám Trình Xung khiến toàn thân bọn họ đầy máu, còn những viên đá kia thì cứ nhằm đúng những chỗ vừa đau vừa ngứa trên người họ mà bay tới.

đám người đứng tại chỗ vừa nhảy vừa xoay, nhìn rất là kỳ dị.

Ánh mắt Lý Nhất Khiếu sắc bén, vận dụng ma khí lao về phía Nguyệt Hoa.

Hắn ta vung mạnh tay phải, ma khí lập tức ngưng tụ trên tay, hiện ra một nắm đ.ấ.m to hơn cả đầu, vung mạnh về phía phần đầu.

Nguyệt Hoa lạnh lùng nhìn hắn ta. Vào khoảnh khắc nắm đ.ấ.m sắp chạm tới, bàn tay phải nhợt nhạt không chút m.á.u bỗng nắm chặt lấy nắm đ.ấ.m đang lao tới, đồng thời toàn bộ sức mạnh hội tụ lại, tay phải đánh mạnh một cái. Thân hình Lý Nhất Khiếu chao đảo lùi lại suýt ngã xuống đất, hắn ta hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng giữ vững thân hình.

Thu Vũ Miên Miên

Nguyệt Hoa cũng lùi lại đã bay lên trên cây, hai chân đặt ở trên thân cây theo một góc độ kỳ lạ, toàn thân treo lơ lửng trên không trung, hoàn toàn không có điểm tựa.

Chưa đầy nửa nhịp, bóng trắng trước mặt hắn ta lập tức biến mất.

Kèm theo một tiếng va chạm ầm ầm, Lý Nhất Khiếu gần như nghe thấy tiếng xương cốt mình vỡ vụn.

Hắn ta bay ngược ra phía sau cho đến khi va vào một cây cổ thụ to lớn rồi ngã xuống đất dọc theo thân cây. Hắn ta đứng dậy quỳ nửa người trên đất, nhếch mép lau vết m.á.u ở khóe miệng.

Dưới sự ảnh hưởng của việc Khương Trúc thăng cấp, Nguyệt Hoa đã sớm đạt tới cảnh giới nửa bước Hóa Thần.

Chắc chắn không phải là người mà một tu sĩ Nguyên Anh có thể ngăn cản được.

 

Loading...