Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 394: Ngươi gần như trở thành kẻ thù lớn nhất của chúng ta
Cập nhật lúc: 2025-04-17 11:19:18
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lý thủ lĩnh, ngài không sao chứ…”
Đám ma tu đó khó khăn chạy qua sau khi bị tấn công, định đỡ hắn ta dậy.
Nhưng Lý Nhất Khiếu đã giơ tay tự đứng dậy, ánh mắt hắn ta vẫn luôn dõi theo tà vật ở phía đối diện.
Nữ tử với khuôn mặt tái nhợt bay lơ lửng trên cây, tóc đen bay phất phơ phía sau, cũng không có ý định tấn công họ.
Dường như nàng ta chỉ đứng chắn trước mặt họ.
Khương Trúc hiếm khi để Nguyệt Hoa xuất hiện, vài lần duy nhất chỉ là khi giao chiến với Ma tộc nhưng trên Tiểu Linh Thông cũng đã truyền đi khắp nơi.
Nhưng Lý Nhất Khiếu không phải là Linh tu, không sử dụng Tiểu Linh Thông nên nhất thời không nhận ra.
Cây cối xung quanh lại bắt đầu rung rinh.
“Ôi ôi, đừng đánh nữa.”
“Các người có nghĩ rằng sẽ có ma không?”
“Ta nói ngay cả ma cũng không đáng sợ bằng tà vật này, gặp phải nó vào ban đêm thì thật là đáng sợ.”
“Làm sao bây giờ, hôm nay chúng ta còn chạy được không? Nghe nói tà vật g.i.ế.c người không chớp mắt, có khi còn ăn thịt người.”
Đám ma tu đều bị tà vật trước mặt làm cho sợ hãi.
Ngay cả Lý Nhất Khiếu cũng không thể đánh lại, họ càng không cần phải nhắc đến.
Đám người đang sợ hãi không thôi thì chiếc túi họ đang vác trên tay bỗng nhiên bay về một hướng khác.
Mọi người ngẩng đầu lên mới phát hiện dưới cây còn có một người.
Thấy người quen, ánh mắt Trình Xung lóe lên, môi mím lại không nói gì.
“Để ta xem các ngươi lại đang giở trò gì.” Khương Trúc vừa nói vừa đưa tay mở chiếc túi, cúi đầu nhìn vào bên trong.
Thu Vũ Miên Miên
“Thì ra là trưởng lão của Công gia.”
Lý Nhất Khiếu thấy vậy lại muốn lao tới nhưng sao Nguyệt Hoa có để hắn ta lại gần Khương Trúc. Chỉ trong chớp mắt, Nguyệt Hoa đã chắn ngay trước mặt hắn ta.
Phía bên kia, Khương Trúc kiểm tra hơi thở của Công Nhược Vọng rồi cho lão ta một viên đan dược giải độc.
Lúc này, Công Thiên Tinh từ xa cũng đuổi tới, nhìn thấy Công Nhược Vọng không có gì nguy hiểm thì hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu về phía đám ma tu, Khương Trúc lớn tiếng chất vấn: “Chúng ta không gây phiền phức cho các ngươi, vậy mà ma tu các ngươi lại chủ động ra tay trước với chúng ta. Nói đi, các ngươi bắt trưởng lão Công gia là có ý đồ gì?”
Khương Trúc nhẹ nhàng giơ tay, Vạn Quân Kiếm đột nhiên rời vỏ, từ một hóa mười, từ mười hóa trăm... Chỉ trong ba hơi thở, hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm đã bao vây đám ma tu ở giữa.
Hai vị tu sĩ Hóa Thần đối diện chắn trước mặt, thật sự không dễ để ra tay.
Lý Nhất Khiếu đang tính toán trong lòng nên trốn thoát thế nào thì không gian xung quanh đột nhiên biến dạng.
Sau đó, một khoảng không gian bị xé toạc, một bóng đen bước ra từ bên trong.
“Tông chủ”
Lý Nhất Khiếu và đám ma tu đều chắp tay hành lễ, ma khí toàn thân đều thu hết lại.
Khương Trúc nhìn chằm chằm vào Hạng Nhiên đã đột phá Hợp Thể cảnh trước mặt, cũng vung tay thu hồi Vạn Quân Kiếm.
Hạng Nhiên bay xuống trước mặt đám ma tu, đôi mắt đỏ tươi bình tĩnh nhìn về phía đối diện: “Niệm Nhất, có thể nói chuyện riêng một chút được không?”
Khương Trúc gật đầu với Công Thiên Tinh rồi quay sang bên kia nói: “Nguyệt Hoa, ngươi giúp ta trông chừng chỗ này.”
Nguyệt Hoa nhẹ nhàng lắc đầu.
Khương Trúc và Hạng Nhiên từ từ bước vào sâu trong rừng dưới ánh mắt của mọi người.
Gió trên vách núi thổi rất mạnh, làm cho áo quần hai người bay phần phật trong gió.
Đây là lần đầu tiên họ trò chuyện sau khi chia tay.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở gần Tiểu Biệt Sơn.”
“Lúc đó ngươi đang đi tìm đệ đệ mình.”
Hạng Nhiên quay đầu nhìn nàng: “Đúng vậy. Nhưng lúc đó ta đã là ma tu rồi.”
Nàng ta đột nhiên chuyển ánh mắt đi: “Từ năm mười hai tuổi ta đã là lô đỉnh của lão tổ Diệp gia. Bọn họ đều nói tu vi Nguyên Anh của ta là do song tu với lão già kia mà có, nhưng thực lực của ta hoàn toàn không liên quan gì đến hắn. Đó là do ta cầu xin Ma Tam, quỳ xuống dập đầu, hiến dâng linh hồn của mình, liền có được tu vi Nguyên Anh, đây chính là khởi đầu của số phận.”
“Diệp gia là do ta tiêu diệt. Dung gia, Khương gia và Hạo Thiên Phủ cũng do ta diệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-394-nguoi-gan-nhu-tro-thanh-ke-thu-lon-nhat-cua-chung-ta.html.]
Nghe giọng nói bình thản của Hạng Nhiên, Khương Trúc dán mắt vào mép vực núi không nói gì.
“Nhưng lần đầu tiên gặp các ngươi, ta thật sự không biết các ngươi chính là người mà Ma Tam đang tìm kiếm. Ta nghĩ rằng chúng ta có thể đồng hành thêm một thời gian nữa, ít nhất cũng không cần trở mặt đến mức đó, nhưng sự đời khó lường.”
“Ta nhớ rằng các ngươi đã giúp ta, trong một khoảng thời gian dài, ngươi thậm chí là người duy nhất giúp đỡ ta.”
Khương Trúc đối diện với gió núi, lặng lẽ nói: “Nhưng bây giờ ngươi gần như đã trở thành kẻ địch lớn nhất của chúng ta.”
Vách núi chìm vào tĩnh lặng.
Gió lạnh thổi vi vu, nghe như tiếng khóc thổn thức.
Hạng Nhiên im lặng một lúc lâu rồi nói: “Các ngươi đoán không sai, không có tâm pháp và công pháp tu luyện, ma tu hoàn toàn không thể khống chế ma khí. Có rất nhiều tán tu đã tẩu hỏa nhập ma, nổ tung mà chết, chúng ta bắt Công Nhược Vọng chính là vì chuyện này...”
Khương Trúc im lặng nhìn nàng ta, chờ nàng ta nói tiếp.
Hạng Nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng, đưa tay ra: “Ta đến đây để nói với ngươi, chỉ có Linh tu thì thế giới sẽ thật an nhàn. Nhưng rất xin lỗi, ta muốn khai sáng ma đạo trong Tam Thiên Đại Đạo.”
Khương Trúc cúi mắt, thấy trên tay nàng ta có một miếng ngọc bội.
Vầng trăng không sáng lắm treo lơ lửng trên đầu họ, ánh trăng bạc chiếu rọi khiến miếng ngọc bội trở nên trong suốt long lanh, cũng chiếu rõ ánh mắt của hai người.
Khương Trúc chăm chú nhìn khối ngọc bội rồi một túi lấy thơm từ trong túi trữ vật ra, đưa cho nàng ta.
Nàng nói: “Chỉ cần ngươi muốn, đương nhiên có thể chọn đi một con đường hoàn toàn thuộc về mình, nhưng nếu ngươi không muốn, con đường tắt của tiền nhân mãi mãi sẵn sàng che chở ngươi.”
Hai người đứng đối diện, một nửa chìm trong bóng tối, một nửa tắm mình trong ánh sáng, đồng thời đưa tay lấy đồ của mình.
*
Trong rừng núi, Lý Nhất Khiếu dẫn các ma tu ngồi cách đó không xa, Công Nhược Vọng đã tỉnh, Công Thiên Tinh đang ở bên cạnh lão ta.
Nguyệt Hoa thì không chớp mắt nhìn chằm chằm vào các ma tu.
Không lâu sau, Hạng Nhiên và Khương Trúc cùng trở về.
Lý Nhất Khiếu lập tức dẫn các ma tu đứng dậy chào đón: “Tông chủ, Công Nhược Vọng lão ta…”
“Không cần, chúng ta không cần lão ta.” Hạng Nhiên nói.
Thực ra, đánh nhau cũng có khả năng thắng.
Dù cho thiên tài Trung Châu có mạnh mẽ đến đâu nhưng hiện tại cũng chỉ có một người. Với tu vi Hợp Thể cảnh của tông chủ, việc bắt Công Nhược Vọng chắc chắn không phải vấn đề.
Nhưng…
Lý Nhất Khiếu liếc nhìn Khương Trúc, há miệng rồi lại đóng lại, cuối cùng không nói gì.
“Tất cả mọi người theo ta trở về tông.”
Các ma tu lập tức đi theo sau Hạng Nhiên, chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút.”
Khương Trúc đi về phía Trình Xung và Liễu Đình Hiên trong đám người, hỏi: “Bây giờ các ngươi còn muốn trở lại làm Linh tu không?”
Nàng luôn nhớ, để thoát khỏi sự kiểm soát của Ma Tam mà họ đã trả giá bao nhiêu m.á.u xương, trải qua bao nhiêu cay đắng.
Vì vậy tất cả họ đều đã nỗ lực vì điều đó. Lúc đầu là Cung Tiêu Tiêu, sau đó là bọn họ, tất cả đều không từ bỏ việc cứu người.
Liễu Đình Hiên nhìn Trình Xung đứng trước, mím môi nhìn Khương Trúc không nói gì.
Trình Xung thì nhẹ nhàng nói: “Đa tạ nhưng không cần, chúng ta…”
Khương Trúc hiểu ý gật đầu, ngắt lời hắn ta.
Bình tĩnh nói: “Các ngươi có thể đi.”
Công Thiên Tinh nhìn nhóm ma tu biến mất trong bóng đêm rồi đi về phía Khương Trúc, nói: “Có thể họ sẽ thay đổi sau khi nhận ra âm mưu của Ma Tam.”
“Họ có thay đổi hay không cũng không còn quan trọng với chúng ta nữa. Đã đến lúc chúng ta từ bỏ tâm lý giúp đỡ này rồi, đôi khi buông bỏ cũng là một loại tu luyện.”
Khương Trúc bước đi về phía xa, Nguyệt Hoa theo bên cạnh nàng, nàng không quay đầu lại vẫy tay: “Ta đi đây, hẹn ngày khác gặp lại, Công Thiên Tinh.”
“Đạo tâm của con bé rất vững.” Công Nhược Vọng nói.
“Không quan tâm người khác có chấp nhận hay không, ít nhất con bé vẫn đang đi trên con đường của mình.”
Công Thiên Tinh cười: “Có lẽ thiên tài đều là như vậy.”