Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 396: Tứ Thánh Bảo Vực

Cập nhật lúc: 2025-04-18 13:18:44
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trời đã sáng hẳn.

Bốn người ngồi xổm dưới đất, nhìn chằm chằm vào tấm gương đồng gắn trong đá trước mặt một lúc, sau đó quay đầu nhìn Phương Tri Viễn.

Khương Trúc nhếch miệng nói: “Ý ngươi là, tế ti đang ở trong này?”

Phương Tri Viễn gật đầu.

Bạch Tử Mục phân tích: “Theo những gì các ngươi nói, mấy người các ngươi hợp lực cũng không đánh bại Dự Ngôn Tế Ti,chắc chắn thực lực của bà ta đã đạt đến Hóa Thần, hoặc là có pháp bảo cấp Hóa Thần kỳ. Nhưng ta thấy mặt gương đồng này của ngươi hoàn toàn không có linh khí, còn có nhiều chỗ hư hỏng, tối đa cũng chỉ một linh khí cao cấp, muốn giam giữ tế ti thì e là hơi khó nhỉ?”

“Ngươi đang lừa chúng ta à?” Tiêu Trường Phong bình tĩnh hỏi.

Mục Trì đứng dậy, nắm chặt tay: “Ta nghĩ hay là chúng ta nên đánh một trận trước đã.”

Phương Tri Viễn hoảng sợ lắc đầu, vội vàng giải thích: “Phương mỗ tuyệt đối không lừa dối các vị tiền bối. Chiếc gương đồng này là di sản truyền lại từ tổ tiên của Bắc Mang Các. Lúc còn nhỏ, ta có nghe tổ tiên nói rằng chiếc gương đồng này thông với một thượng cổ bí cảnh, là tài nguyên độc nhất của Bắc Mang Các. Đây cũng là lý do vì sao Bắc Mang Các chúng ta có thể tồn tại cho đến ngày nay.” 

Mục Trì hỏi: “Nếu đã là thượng cổ bí cảnh vậy sao ngươi lại nhốt tế ti vào trong đó?”

“Với lại không phải là ta không tin ngươi đâu. Nhưng nếu các ngươi đã chiếm cứ toàn bộ thượng cổ bí cảnh thì sao lại thành ra như thế này?”

Bắc Mang Các còn không có tên tuổi gì ở Nam Châu, huống hồ gì là toàn bộ Tu Tiên giới. Một từ vô danh là có thể khái quát Bắc Mang Các rồi.

Trong khi tài nguyên của thượng cổ bí cảnh lại nhiều gấp hàng trăm lần so với đại hình bí cảnh, điều này thật khó mà hiểu nổi.

Nói đến đây, trên mặt Phương Tri Viễn lộ ra một chút khổ sở.

“Các vị không biết, bí cảnh này… đã xảy ra một số vấn đề. Khoảng năm mươi năm trước, người được Bắc Mang Các phái vào bí cảnh đều mất tích hoặc c.h.ế.t không rõ nguyên nhân, không một ai sống sót trở về.”

“Việc này xảy ra quá đột ngột, các trưởng lão trong các không hề chuẩn bị, dẫn đến một lượng lớn thiên tài ngã xuống trong đó. Đó cũng là lúc mà Bắc Mang Các chúng ta sa sút thảm hại.”

Trong mắt Phương Tri Viễn lóe lên một tia may mắn và bất lực: “Lúc đó ta còn nhỏ nên may mắn thoát khỏi kiếp nạn này. Sau đó Bắc Mang Các cũng nhiều lần phái người vào trong điều tra nhưng không một ai mang tin tức ra ngoài. Lâu dần bí cảnh này đã trở thành nơi xử lý kẻ phản bội hoặc tội nhân của Bắc Mang Các.”

“Còn về Dự Ngôn Tế Ti, lúc đó chúng ta đã đánh nhau không c.h.ế.t không ngừng, cuối cùng hợp lực đẩy bà ta vào trong.”

Giọng Phương Tri Viễn càng lúc càng yếu: “Đã qua lâu như vậy, chắc bà ta đã c.h.ế.t rồi.”

Khương Trúc nhìn chằm chằm vào hoa văn trên gương đồng, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, trước đó nàng đã xem hết ký ức truyền thừa của tộc Cửu Phi nên đầu óc lúc này có hơi lộn xộn.

“Thượng cổ bí cảnh của các ngươi tên là gì?”

Câu hỏi này khiến Phương Tri Viễn khó xử, không biết nên trả lời thế nào.

Một vị trưởng lão ở bên cạnh hắn ta trả lời: “Một tiền bối của Bắc Mang Các đã tìm thấy một tấm bia đá, trên đó hình như viết Tứ gì đó Bảo Vực …”

“Tứ Thánh Bảo Vực?”

“Đúng đúng đúng, chính là Tứ Thánh Bảo Vực.”

Các trưởng lão Bắc Mang Các lập tức sững sờ, chỉ vào Khương Trúc nửa ngày không nói nên lời.

“Ngươi ngươi ngươi… sao ngươi biết?”

Khương Trúc sờ cằm.

Theo ký ức truyền thừa, cho dù là trong thời kỳ thượng cổ thì Tứ Thánh Bảo Vực cũng là tuyệt thế bảo địa. Nó không chỉ nuôi dưỡng ra tứ đại thần thú mà còn nuôi sống vô số thánh thú, thần dược thần mộc ở khắp nơi, tên gọi của nó cũng được đặt theo lý do đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-396-tu-thanh-bao-vuc.html.]

Một vị tổ tiên Cửu Phỉ từng tu luyện ở đây trong một thời gian dài, lúc đi còn lưu luyến không rời, khiến nàng ấn tượng vô cùng sâu sắc với nơi này.

Như vậy cũng đủ hiểu được khối bảo vực này phong phú đến mức nào.

Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì sau đó mà nguyên một khối bảo vực này lại bị cắt thành bí cảnh.

“Dù các ngươi có đồng ý hay không thì chúng ta cũng phải tiến vào bí cảnh. Phương các chủ, hay là chúng ta làm một giao dịch nhé?” Đôi mắt Khương Trúc cong cong thành hình trăng lưỡi liềm. 

Phương Tri Viễn lau mồ hôi lạnh: “Ngài nói đi.”

“Nếu chúng ta vào trong rồi biết được chuyện gì đã xảy ra bên trong, ta muốn Bắc Mang Các cùng chia sẻ thượng cổ bí cảnh này với Tứ đại tông, thế nào?”

Phương Tri Viễn nắm được trọng điểm: “Các ngươi là người của Tứ đại tông?”

Khương Trúc bình tĩnh thong dong: “Không phải, nhưng ta có thể thành thật nói cho ngươi biết, ta biết một chút về bí cảnh này, cũng biết bên trong có bao nhiêu bảo vật hiếm có.”

“Nói một cách cao cả, mười năm nữa Ma Sát sẽ xuất hiện. Trước thời điểm đó phải có những Linh tu có thể đối địch lại với hắn ta, vì vậy chúng ta sẵn lòng đóng góp một chút cho Tu Tiên giới.”

“Nhưng trong tất cả các thế lực, ta chỉ tin tưởng vào Tứ đại tông.”

Thu Vũ Miên Miên

Nếu như Bắc Mang Các mở cửa bí cảnh cho tất cả các tu sĩ và thế lực, chưa nói đến việc chưa chắc bản thân nàng đã vô tư đến mức như vậy.

Có lẽ người Bắc Mang Các thà phá hủy lối vào này cũng sẽ không đồng ý. Nhưng nếu chỉ dành cho Tứ đại tông thì lại khác.

Hơn nữa, sau đại chiến Ma Linh, ấn tượng của hầu hết các thế lực bao gồm cả Bắc Mang Các về Tứ đại tông đều rất tốt, nếu không thì các thế lực không mạnh ở Đông Châu cũng sẽ không tìm kiếm sự bảo vệ từ Tứ đại tông.

Quan trọng nhất là hiện tại tất cả mọi người đều trông cậy vào mười ba thiên tài của Trung Châu có thể đánh bại Ma Sát.

Vì vậy cách nói này của nàng hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Quả nhiên, Phương Tri Viễn đồng ý ngay không chút do dự: “Không thành vấn đề. Nếu các người thực sự có thể sống sót ra từ bên trong, Bắc Mang Các chúng ta tự nguyện chia sẻ thượng cổ bí cảnh này với Tứ đại tông.”

Nếu bốn vị Hóa Thần này thật sự có thể tìm được biến số trong bí cảnh, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Bắc Mang Các sẽ có thêm một phần tài nguyên thượng cổ.

Thành thật mà nói, nếu họ không sống sót trở về thì Bắc Mang Các bọn họ cũng không mất mát gì.

Đây là một giao dịch rất có lợi.

Mục Trì nhếch môi: “Đừng chỉ nói suông thôi, chúng ta còn phải liều cả mạng mình nữa. Các ngươi phải thề với trời, như vậy chúng ta mới yên tâm.”

Dưới sự giám sát của bốn người, Phương Tri Viễn cùng các trưởng lão lập tức thề với trời, ánh sáng thần thánh do lời thề mang đến tỏa sáng khắp phòng.

Khương Trúc dùng Tiểu Linh Thông gửi một tin nhắn cho các sư huynh, sau đó mới mở miệng: “Được rồi, các ngươi có thể mở bí cảnh ra rồi.”

Phương Tri Viễn cùng các trưởng lão đứng ở bốn phương, hai tay kết ấn độc đáo, đồng thời, tảng đá khổng lồ khảm gương đồng bay lên không trung.

Rỉ sét trên gương đồng lần lượt biến mất, dần dần trở nên sáng chói, một cánh cửa không gian cổ xưa xuất hiện trên bề mặt gương.

Dưới ánh mắt của mọi người, bốn người nắm tay nhau cùng bay vào bí cảnh.

Chỉ trong chớp mắt, Phương Tri Viễn và mấy vị trưởng lão đồng thời buông tay xuống.

“Bố trí trận pháp ẩn thân rồi phái đệ tử âm thầm canh gác, tránh bị người khác phát hiện.”

“Vâng.”

 

Loading...