Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 398: “Nghe không hiểu sum-ni-ta!”

Cập nhật lúc: 2025-04-19 14:16:50
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

*Sum-ni-ta: từ tiếng Trung dùng để mô phỏng cách phát âm từ "Seumnida" trong tiếng Hàn, thường dùng để thể hiện sự kính trọng, trang trọng. Sau này, từ "Seumnida" thường bị chế giễu và trở thành biểu tượng để người Trung Quốc bắt chước cách nói của người Hàn Quốc một cách hài hước .

Thấy vị tế ti nhỏ này vẫn không có ý định chủ động lên tiếng, Bạch Tử Mục nhẹ nhàng nhắc nhở: “Vu Khê, ngươi nói về thứ có thể thôn phệ tuổi thọ kia trước đi.”

“Đúng vậy, nói chuyện đó đã rồi bàn chuyện khác sau.”

Khương Trúc vừa nói, vừa lấy ra mấy thứ như dây thép từ túi trữ vật, dùng linh hỏa nung nóng, sau đó vặn chúng thành hình móc phơi quần áo.

Vu Khê liếc nhìn thứ trong tay nàng một cái rồi nói: “Thứ đó trông giống như quỷ hỏa. Nó thường xuất hiện sau khi mặt trời lặn, nhưng thời gian cụ thể thì không cố định.”

“Nhưng hầu như mỗi đêm, nó sẽ quét qua toàn bộ bí cảnh theo từng đợt lớn. Kỳ lạ là dường như nó có trí tuệ, sẽ tránh những sinh vật khổng lồ, chỉ chọn những sinh vật có tu vi yếu hơn để tấn công.”

Vừa dứt lời, Khương Trúc bỗng ngẩng đầu nhìn Vu Khê, trong mắt viết rõ “Ngươi còn không phải là kẻ yếu đó sao”.

Vu Khê tức giận lao lên người nàng, hai chân quặp lấy eo nàng, giương nanh múa vuốt phản bác: “Bổn tế ti không yếu!”

Khương Trúc đưa tay đẩy đầu Vu Khê ra, mặt lộ vẻ ghét bỏ.

Tiêu Trường Phong thản nhiên kéo Vu Khê xuống: “Ngươi nói tiếp đi.”

Vu Khê hừ một tiếng, tiếp tục: “Dường như tu vi của nó đang tăng lên. Lúc ta mới vào bí cảnh, nó chỉ có thể nhắm vào Kim Đan, nhưng bây giờ nó đã có thể nuốt chửng cả linh thú Hóa Thần kỳ.”

“Hơn nữa, theo tính toán của ta, cách thức nuốt chửng tuổi thọ của nó không phải là cướp đoạt trực tiếp, mà là đánh dấu. Chỉ cần bị quỷ hỏa đánh dấu, tuổi thọ sẽ bị tiêu hao từng chút một. Một Linh tu Hóa Thần chỉ cần tối đa hai ngày là sẽ bị hoàn toàn rút cạn sinh mệnh, tốc độ cực kỳ nhanh.”

Nói xong, Vu Khê nhìn thấy Khương Trúc lấy ra một cây sào có móc kẹp.

Nàng nhẹ nhàng vung lên, đầu móc bay xuống núi, xa xa lấy được một viên đá lớn, rồi buộc đầu kia vào một cái cây cổ thụ khổng lồ.

Khương Trúc còn cầm vật giống như móc phơi quần áo kia trong tay, trông như sắp sử dụng.

Vu Khê nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, vội hỏi: “Khoan đã, ngươi định làm gì?”

Khương Trúc đưa tay ra: “Xuống dưới.”

Vu Khê lùi lại vài bước lớn: “Ta không đi! Ta muốn ở đây chờ thủ lĩnh quay lại.”

Khương Trúc phớt lờ sự giãy giụa của Vu Khê, bước tới túm lấy cổ áo, dễ dàng nhấc nó lên: “Được rồi, đi với chúng ta nào.”

Mặt mày Vu Khê nhăn nhó, hai tay hai chân cố gắng vùng vẫy điên cuồng.

Nó hét lên: “Ta đã nói tất cả những gì ta biết rồi, các người không thể ép ta đi, ta không đi! Cứu với! Bắt cóc trẻ con, có ai giúp không?!”

Khương Trúc bịt tai, coi lời nó như gió thoảng bên tai. Nàng thuần thục móc khóa vào dây thừng, rồi dùng dây trói chặt Vu Khê lại, treo nó lên móc phơi quần áo.

Vu Khê đứng bên bờ vực, gió từ dưới thổi lên làm nó không mở mắt được, miệng vẫn không quên hét lên: “Khoan đã! Nhóc con, ngươi dám đẩy ta xuống là ngươi xong đời!”

Khương Trúc bĩu môi nhìn trời: “Nghe không hiểu sum-ni-ta~”

Nói rồi, nàng nhẹ nhàng đẩy một cái. Vu Khê trượt xuống theo dây thừng.

“Chết tiệt! A a a a a———”

Tiếng gào thét thảm thiết vọng lên từ phía dưới.

Bốn người liếc nhau một cái, rồi lần lượt nhảy lên dây thừng.

Khương Trúc đón gió trượt xuống theo dây thừng, ma sát giữa giày và dây phát ra tia lửa nhỏ. Ba người còn lại lần lượt bám theo phía sau.

Vu Khê trượt xuống với tốc độ chóng mặt, linh hồn như muốn bay khỏi xác, chỉ biết liên tục hét lên.

Quan trọng hơn là sợi dây trói Vu Khê cứ xoay vòng vòng khiến nó cũng bị xoay theo mà không thể kiểm soát.

Khi bị xoay ra phía sau, Vu Khê vô tình nhìn thấy bốn người kia đang theo sát sau lưng nó.

Người gần nhất là Khương Trúc nhận thấy Vu Khê thực sự rất sợ hãi thì ân cần an ủi: “Đừng sợ, nếu ngươi rơi xuống thì ta sẽ đỡ ngươi.”

Gió thổi làm giọng nàng trở nên lộn xộn nhưng vẫn rất rõ ràng.

Cả đám trông rất phấn khích, Mục Trì còn ở phía sau hú hét không ngừng, thậm chí bốn người bọn họ còn tranh nhau lao về phía trước.

Ánh nắng vàng rực, ngọn núi tiên cao vời vợi, tóc dài bay bay, những thiếu niên lao xuống, và bầu trời bao la xoay chuyển.

Tất cả những cảnh tượng đó khiến Vu Khê hoa mắt chóng mặt, chỉ kịp yếu ớt gào lên: “Ta ghét các người!”

Không ngoài dự đoán, chân vừa chạm đất, Vu Khê lập tức nôn thốc nôn tháo.

Bốn người Khương Trúc thì lập tức quan sát xung quanh.

Cảnh vật sau khi rơi xuống còn hùng vĩ hơn cả khi nhìn thấy trên lưng Thôn Sơn Thần.

Dòng linh quang ngũ sắc chảy xuyên suốt khắp bí cảnh, những con tiên điểu khổng lồ kéo theo chiếc đuôi dài bay qua bầu trời, cự viên cao lớn như một ngọn núi gầm thét vỗ ngực, những con nhện cổ mắt đỏ to hơn cả con người nhảy nhót trong rừng rậm…

Ngay cả những con trùng nhỏ bé cũng sở hữu độc tố đủ sức g.i.ế.c c.h.ế.t con mồi lớn gấp trăm lần cơ thể chúng.

Mục Trì xoa tay, không thể chờ đợi để khám phá bí cảnh này: “Vu Khê, nhanh nói cách đối phó với con quái vật thôn phệ tuổi thọ đi.”

Vu Khê tựa vào cây nôn khan một hồi lâu mới đứng dậy với vẻ mặt xanh xao, nhưng chưa kịp đứng vững thì đã bị người nhấc lên.

Nó đã từ bỏ việc vùng vẫy trước hành động của mấy đứa nhóc không có phép tắc này.

Đúng lúc bây giờ nó cũng không muốn đi bộ lắm.

Vu Khê ngang nhiên ngồi xuống, hận không thể trực tiếp bảo Mục Trì tiếp tục cõng nó.

“Chúng ta nên đi đâu?”

Vu Khê yếu ớt chỉ về một hướng.

Bốn người lập tức hăng hái chạy về phía đó.

Họ nhanh chóng đến một biển hoa nhỏ màu đỏ, ở giữa biển hoa có vài cây ăn trái.

Vu Khê chỉ vào đó: “Đó, chính là cái đó, ăn vào có thể chống lại quỷ hỏa.”

Mục Trì nghi ngờ sự thành thật của nó: “Thật sao? Ngươi dễ dàng nói cho chúng ta như vậy ầ? Không có âm mưu gì đấy chứ?”

Cô bé bĩu môi, ôm ngực: “Tin hay không thì tùy.”

Mục Trì liếc nhìn Khương Trúc, hai tay đưa Vu Khê lên trước mặt như thể nâng thập tự giá, sau đó bước vào biển hoa. Ba người Khương Trúc, Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục thì lén lút bám sát phía sau như diều hâu bắt gà con.

Lén la lén lút giống như ăn trộm vậy.

Vu Khê: “…”

Đám nhóc con này có bị bệnh không thế?

Biển hoa này không lớn lắm, chỉ khoảng vài trăm mét nên rất nhanh họ đã đến dưới tán cây ăn quả ở giữa.

“Hình như không có Linh thú bảo vệ thì phải?”

Bốn người chờ một lúc lâu mà xung quanh chẳng có động tĩnh gì.

“Vậy thì cứ trực tiếp hái quả thôi.”

Mục Trì xách Vu Khê trên tay, bay lên hái mấy quả bỏ vào ngực, lại ném xuống cho mấy người Khương Trúc ở dưới đất mấy quả.

Lúc hạ cánh xuống thì trùng hợp đối mặt với Vu Khê đang lén nhìn họ, Mục Trì trầm ngâm, sau đó đưa nó ra xa, bốn người tụ lại cùng nhau thảo luận.

Khương Trúc cầm trái cây trong tay quan sát kỹ lưỡng, còn đưa lên mũi ngửi, rồi nói: “Đây chỉ là Linh quả Hồng Tương thông thường có tác dụng thanh lọc tạp chất thôi, chưa từng nghe nói nó còn có tác dụng khác.”

Hay là còn công dụng bí mật nào mà ký ức truyền thừa của Cửu Phi chưa nhắc đến?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-398-nghe-khong-hieu-sum-ni-ta.html.]

Mục Trì vẫn hơi nghi ngờ: “Vẻ mặt vừa nãy của Vu Khê rất gian xảo, liệu có bẫy gì không?”

Tiêu Trường Phong nói: “Chỉ cần đảm bảo Linh quả Hồng Tương không có độc là được.”

Bạch Tử Mục gật đầu: “Hoặc chúng ta có thể cho nó ăn trước một quả.”

Bốn người còn đang bàn bạc, thì đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng lên, rồi tầm nhìn dần trở nên thấp xuống. Chưa đầy ba hơi thở, bọn họ đã bị thu nhỏ lại mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Hơn nữa họ trực tiếp biến thành hình dạng trẻ con ba tuổi, còn nhỏ hơn cả Vu Khê, nhưng may mắn quần áo trên người họ có thể thay đổi theo thể hình, không đến mức trần truồng.

Nhưng chiếc mũ trùm trên đầu thì không may mắn như vậy, nó lỏng lẻo treo trên đầu, trông họ như đang đội bao tải.

Khương Trúc mở to mắt, mặt mày ngơ ngác.

Mục Trì ngẩn ngơ trong gió.

Tiêu Trường Phong đờ đẫn tại chỗ.

Bạch Tử Mục hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây dại.

Thu Vũ Miên Miên

Bọn họ còn chưa ăn nữa mà, cái tác dụng phụ từ xa này cũng quá vô lý rồi.

Vu Khê vẫn bị Mục Trì nắm cổ áo nhưng hai chân đã chạm đất lập tức ôm bụng cười lớn: “Xem các ngươi còn dám kéo cổ áo của ta không, ha ha ha, đáng đời!”

Khương Trúc đột nhiên quay đầu, nhắm chuẩn đóa hoa màu hồng ẩn mình trong biển hoa, vẻ mặt khóc không ra nước mắt nói: “Đó là Đồng Nhan Hoa, chỉ cần hít phải phấn hoa thì sẽ biến thành trẻ con.”

Vừa rồi nàng chỉ chú ý đến những Linh quả kia, cộng thêm Đồng Nhan Hoa vốn rất nhỏ bé nên nàng hoàn toàn không nhìn thấy biển hoa mênh m.ô.n.g này còn ẩn chứa Đồng Nhan Hoa.

Lần này sơ suất quá, hơn nữa lại còn không có đường lui, cả bốn người đều bị dính.

“Coi như ngươi hiểu biết, nhận ra Đồng Nhan Hoa, nhưng đã muộn rồi, ha ha ha, một đám củ cải nhỏ~~”

Vu Khê thoát khỏi sự trói buộc của Mục Trì, chạy đến trước mặt Khương Trúc, một tay kéo mũ trên đầu nàng xuống rồi liên tục xoa xoa khuôn mặt hơi mũm mĩm của nàng, rồi còn vỗ vỗ đầu nàng.

Sau đó, nó lại chạy đến trước mặt ba người Tiêu Trường Phong vẫn chưa hoàn hồn, vươn bàn tay ma quái của mình ra.

“Bắt nạt ta nhỏ bé này? Giờ thì tốt rồi, lên voi xuống chó! Còn dám xách cổ áo ta không? Nói mau!”

Vu Khê còn chưa kịp đắc ý được bao lâu thì bốn người kia đồng loạt nhoẻn miệng cười rồi nhanh như chớp nhào tới chỗ nó.

"Hahaha đừng cù nữa... làm ta cười đến chảy nước mắt rồi..."

Bốn người nắm lấy hai chân nó, dùng cỏ mềm quét qua lòng bàn chân nó.

"Hahaha ta sai rồi... nhưng ta hahaha... không lừa các ngươi hahaha... cái này thật sự có thuốc giải hahaha..."

Mãi đến khi câu nói này vang lên, bốn người Khương Trúc mới chịu dừng tay.

Vu Khê vội vàng mang giày vào, hận không thể tránh xa họ cả trăm ngàn dặm.

Lúc này, một luồng sát khí đột ngột bùng phát từ dưới lòng đất. Chớp mắt, một con linh thú lao vọt lên từ trong đất, há miệng lao về phía bọn họ.

Năm đứa nhỏ lập tức lăn tròn, né ra bốn phía.

"Ầm!"

Mặt đất bị Linh thú đập thành một hố sâu.

Lúc này họ mới nhìn rõ Linh thú trước mặt trông như thế nào.

Toàn thân nó phủ kín vảy đen dày cộp, viền vảy sắc bén như lưỡi dao. Đôi mắt sắc lạnh, mõm dài nhọn hoắt, cái đuôi dài tựa một cây roi giáp sắt, quất xuống đất phát ra những tiếng vang trầm đục.

Khương Trúc giơ tay, "xoẹt" một cái, rút Vạn Quân Kiếm dài hơn cả người nàng ra, trên gương mặt nhỏ nhắn toát lên sự trầm ổn không hề tương xứng với ngoại hình.

Nàng đạp mạnh chân phải xuống, toàn thân lập tức bùng nổ khí thế như lôi đình vạn quân, thực lực Hóa Thần lập tức hiển lộ.

Tiêu Trường Phong, Bạch Tử Mục, Mục Trì đồng thời triệu hồi linh khí bản mệnh của mình, tạo thành một vòng vây bao quanh Linh thú ở giữa.

Vu Khê hơi nghiêng đầu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Dù cho mấy đứa trẻ này vừa rồi không sử dụng linh lực nhưng thần thức ngang ngửa tu sĩ Hóa Thần như nó lại không hề không phát hiện ra.

Nhưng mà, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có tu vi Hóa Thần, quả thật hiếm thấy.

Linh thú kia ra đòn không trúng, lập tức vùi đầu chui xuống đất, thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng khó đối phó.

“Đây là Hắc Giáp Địa Thú, sở trường của nó là độn thổ. Nhược điểm nằm ở phần bụng, chúng ta hợp lực ép nó lộ diện.”

Ba người còn lại đồng thanh đáp: “Hiểu rồi.”

Mục Trì siết chặt hai tay, linh lực toàn thân bùng phát, mạnh mẽ vung Diệt Hồn Côn xuống mặt đất.

“Ầm!”

Một tiếng vang nặng nề dội lên, áp lực Hóa Thần khuếch tán ra xung quanh từ trung tâm Diệt Hồn Côn, Diệt Hồn Côn đ.â.m sâu xuống lòng đất qua từng lớp linh lực, khuấy đảo đất đá tung bay.

Ngay khoảnh khắc Hắc Giáp Địa Thú vồ về phía Mục Trí, ánh mắt của Khương Trúc và Tiêu Trường Phong đồng loạt lóe lên, cùng lúc vung kiếm lao tới. Kiếm khí hùng hậu như triều dâng, từng đợt nối nhau ập xuống Linh thú.

“Xẹt, xẹt.”

Kiếm khí va chạm với vảy giáp, chỉ tạo ra vô số tia lửa mà không hề gây tổn thương gì cho nó.

Đúng lúc này, trận pháp của Bạch Tử Mục đã hoàn thành. Chỉ thấy hắn khẽ búng tay, một viên linh thạch rơi xuống, trận pháp giam cầm khởi động, lập tức phong tỏa toàn bộ khu vực.

Hắc Giáp Địa Thú liên tục đập đầu xuống đất, khi phát hiện ra mình không thể độn thổ, nó lập tức tức giận lao về phía bọn họ.

Đuôi dài quét qua không trung, Khương Trúc né người tránh đi nhưng sóng xung kích vẫn đánh bay nàng ra xa.

“Rít!”

Tiếng gào chói tai của Linh thú vang vọng, đồng thời cơ thể khổng lồ của nó cũng bổ nhào về phía Khương Trúc. Nàng vội giơ kiếm chắn trước người, nhưng vẫn bị ép lui liên tục.

Mục Trì và Bạch Tử Mục nhanh chóng lao lên, men theo sống lưng của Linh thú để trèo về phía đuôi.

Ngay khi cái đuôi hình chữ S quét ngang, đập gãy mấy gốc cổ thụ, Diệt Hồn Côn trong tay Mục Trì xoay tròn mấy vòng rồi cắm mạnh xuống đất.

Bạch Tử Mục tung một chưởng đập vào Diệt Hồn Côn khiến nó càng cắm sâu hơn, giữ chặt đuôi Linh thú lại.

Sau đó cả hai bật người lên, lao đến đầu đuôi, đồng thời dùng sức ghìm chặt, ngăn nó vùng vẫy.

Mục Trì tiếp tục bật nhảy, đáp xuống ngay trên đỉnh đầu linh thú.

Có lẽ nhận ra ý đồ của bọn họ, Hắc Giáp Địa Thú đột nhiên ra sức vùng vẫy mãnh liệt, không chỉ kéo Bạch Tử Mục về phía trước suýt không giữ được mà còn hất văng Mục Trì xuống đất.

Người đứng chắn trước linh thú là Khương Trúc lãnh đủ. Nàng cắn răng, mồ hôi lạnh rịn trên trán, sức mạnh của Linh thú quá lớn, khiến hai tay nàng không ngừng run rẩy, chỉ còn cách nghiến răng gọi: “Tiêu Trường Phong.”

“Ta đây.”

Vừa dứt lời, một bóng đen đột ngột lao ra bên cạnh cô, Tiêu Trường Phong dán sát mặt đất, tốc độ cực nhanh lướt thẳng vào bụng Hắc Giáp Địa Thú.

Ngân kiếm trên tay b.ắ.n ra hàng loạt tia lửa, lập tức ngưng tụ vô thượng kiếm ý.

Cùng lúc đó, lưỡi d.a.o mỏng như cánh ve trong tay Mục Trì xé toạc không gian bay vút ra, đ.â.m thẳng vào một mắt của Linh thú.

“Xoẹt!”

Nỗi đau đớn cùng cái c.h.ế.t cận kề khiến Hắc Giáp Địa Thú trở nên điên cuồng. Thân thể nó vặn vẹo dữ dội, suýt chút nữa đã thoát ra khỏi sự kiềm chế. Đúng lúc ấy, một luồng sáng tím đột ngột lóe lên trên bầu trời.

Chỉ thấy Cửu Kiếp cấm phiên đột ngột xuất hiện trên đầu Vu Khê.

Ngay khoảnh khắc chiếc đuôi khổng lồ của Linh thú vùng vẫy thoát ra, quét thẳng về phía Khương Trúc và Tiêu Trường Phong đang không kịp tránh né, hai luồng ánh sáng tím từ trên trời giáng xuống.

 

Loading...