Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 399: “Ta sống thêm một chút thì có ảnh hưởng gì đến các ngươi?”

Cập nhật lúc: 2025-04-20 12:38:27
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Cảm ơn bạn Lila đã donate cho nhóm, chương này dành tặng bạn] 

Khương Trúc và Tiêu Trường Phong ngẩn người trong chốc lát. Hai người kinh ngạc phát hiện cơ thể mình bỗng chốc trở nên hư vô, cái đuôi khổng lồ xuyên qua cơ thể họ rồi đập mạnh xuống mặt đất.

“Rầm!”

Trong cấm phiên, một tia sét tím chớp lóe, bổ thẳng lên lưng linh thú, khiến toàn thân nó bốc lên từng làn khói đen.

Vu Khê hét lên: “Nhanh! Tấn công vào bụng nó!”

Tiêu Trường Phong lập tức hoàn hồn, ánh mắt sắc bén, linh lực toàn thân bùng nổ. Một kiếm vung ra, rạch toạc phần bụng nhăn nhúm của nó.

Máu văng tung tóe.

Cuối cùng Khương Trúc cũng buông đôi tay đang run rẩy, chống thanh Vạn Quân Kiếm xuống đất, thở hổn hển từng hơi dài.

Linh thú trước mặt ngã ập xuống tạo thành một đám bụi mù mịt.

Vu Khê xoa tay lao về phía xác Linh thú, ôm chặt một cái chân không buông, không chỉ mặt mày hạnh phúc mà còn lẩm bẩm không ngừng: “Ôi, toàn là bảo bối thôi, xương có thể làm quân bài, da có thể chế tinh đồ. Phát tài rồi, phát tài rồi…”

Bốn nhóc con còn lại nhìn nhau một lúc, sau đó đồng loạt ngồi phịch xuống đất.

Sau một hồi nghỉ ngơi, Khương Trúc mới ngước lên nhìn về phía lá cờ bay lơ lửng trên đầu Vu Khê.

“Trúc Tử, ngươi có biết bảo bối kia của Vu Khê là gì không?”

Mục Trì lên tiếng hỏi, ngay cả Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục cũng tò mò nhìn sang.

Rõ ràng là ai cũng rất hứng thú.

Dù sao thì thứ này thực sự quá nghịch thiên, không chỉ vô hiệu hóa đòn tấn công, mà nếu dùng để chạy trốn thì chẳng khác nào có bùa hộ mệnh, không cười đến rụng mấy cái răng mới là lạ.

Khương Trúc giải thích: “Cái đó gọi là Cửu Kiếp cấm phiên, một món bảo vật truyền thừa từ thời thượng cổ. Hẳn là pháp bảo bản mệnh của tộc Vu Cổ.”

“Trong phạm vi của cấm phiên, kẻ địch chỉ có thể phòng thủ, nếu chủ động tấn công sẽ bị Thiên Lôi giáng xuống. Ở trạng thái đỉnh phong, có thể triệu hồi hàng chục tia sét cùng lúc. Ngoài ra, cấm phiên còn có thể giúp chủ nhân ba lần vô hiệu hóa mọi đòn tấn công, một khi luyện thành, thực lực sánh ngang với pháp bảo Hợp Thể cảnh.”

Hầu hết các thần khí do con người tạo ra trong thời kỳ thượng cổ đều đã thất truyền. Cửu Kiếp cấm phiên là một trong số ít bảo bối còn được truyền lại nguyên vẹn từ thời thượng cổ.

Nghe nói phương pháp luyện chế cấm phiên này vẫn còn tồn tại nhưng cần tiêu hao thiên tài địa bảo không kém gì thần khí nên rất ít người biết đến.

Bạch Tử Mục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Bảo sao Vu Khê chỉ có tu vi Kim Đan, vậy mà cả Bắc Mang Các cũng không làm gì được nó.”

Đừng nói là Bắc Mang Các hiện tại, cho dù có thêm hai người Hóa Thần cũng tuyệt đối không bắt được nó.

Khương Trúc đứng dậy, đi đến trước mặt Vu Khê, nói: “Chúng ta có thể tặng toàn bộ xác Linh thú này cho ngươi. Không chỉ vậy, sau này nếu săn được linh thú nào, chỉ cần ngươi muốn, chúng ta cũng có thể tặng hết cho ngươi.”

Biểu cảm trên mặt Vu Khê lập tức thay đổi, nói như nào nhỉ, có hai phần cảm thấy an ủi “không uổng công ta cứu ngươi một mạng”, lại có ba phần tự hào “ta không nhìn nhầm người”, còn có năm phần ngạc nhiên “sao ngươi hào phóng thế”.

“Wow wow! Bốn người các ngươi thật không hổ danh là thiên tài trong các thiên tài ở Tu Tiên giới, quả thật vô song, phong hoa vô hạn!”

Vu Khê cười đến không khép nổi miệng.

Tuy cấm phiên của nó có thể bảo mệnh nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Vu Khê chỉ có thể trốn trong đó, không thể chủ động tấn công.

Đó là nhược điểm của nó.

Vì vậy mặc dù nó đã ở trong bí cảnh rất lâu, thực tế chỉ có thể tìm cách sinh tồn, chứ chẳng thu hoạch được bao nhiêu, đừng nói đến việc săn g.i.ế.c Linh thú.

Khương Trúc thuận miệng nói: “Nhưng có một điều kiện. Nếu chúng ta có thể đưa ngươi sống sót ra ngoài, ngươi phải giúp chúng ta tìm ra một nơi.”

Vu Khê lập tức đồng ý: “Được.”

“Ngươi đừng vội đồng ý, nơi này có liên quan đến…” Khương Trúc giơ tay chỉ lên trên.

Vu Khê khựng lại: “Thiên Đạo à?”

“Ừ.”

Vu Khê thoáng do dự: “À… chuyện này thì hơi khó đó. Ngươi cũng biết, làm nghề của chúng ta, điều kiêng kỵ nhất chính là liên quan đến Thiên…”

Khương Trúc nhìn bộ dạng khoa trương của Vu Khê, khóe miệng khẽ giật giật.

Giả vờ cái gì chứ, vừa nghe thấy dính dáng đến Thiên Đạo, trong lòng chắc chắn vui sướng không để đâu cho hết, đúng không, người làm công?

“Vậy được rồi, chúng ta mở rộng điều kiện. Không chỉ linh thú, tất cả những gì chúng ta thu hoạch được, ngươi có thể tự do lựa chọn.”

Vu Khê: “Thành giao.”

Khương Trúc: “…”

Không thèm giả bộ từ chối một chút sao?

Quả nhiên là đang diễn kịch mà.

Vu Khê nhanh chóng thu xác của con Hắc Giáp Địa Thú vào trong túi trữ vật rồi chọn một phương hướng dẫn đầu đi trước.

“Vậy chúng ta nhanh lên nào, thời gian không chờ ai đâu. Các ngươi mạnh như vậy, chi bằng chúng ta hợp sức g.i.ế.c một con Linh thú Hợp Thể Cảnh đi? Phía trước có một con gấu lớn, ta đã ngứa mắt nó từ lâu rồi!”

Khương Trúc lập tức túm lấy cổ áo của nó, lôi nó về hướng ngược lại: “Trước tiên phải đi tìm con quái vật thôn phệ tuổi thọ đó đã.”

Vu Khê quay đầu, khó hiểu: “Không phải chứ? Đang sống yên lành, các người đi tìm nó làm gì?.”

Tiêu Trường Phong bình tĩnh nói: “Giết nó.”

Vu Khê: “?”

Chỉ mình ngươi mạnh?

“ Đồng Nhan Hoa kia có thể bảo vệ mạng sống nhưng cũng không ngăn nổi việc các ngươi tự tìm đường chết. ta sống thêm một lúc thì ảnh hưởng gì đến các ngươi chứ? Nếu muốn đi thì tự đi, ta không đi đâu.”

Khương Trúc và ba người còn lại lại tụm đầu bàn bạc, chẳng hề quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của ai kia.

“Trước tiên cứ qua bên đó xem đã. Mặt trời sắp lặn rồi, đợi đến khi thấy quỷ hỏa thì sẽ quyết định”

“Chúng ta có cần đánh dấu gì không? Cứ thế mà đi, liệu có tìm được đường quay lại không? Dù sao con Thôn Sơn Thần kia vẫn còn ở đây mà.”

“Yên tâm đi, chỗ này ta quen.”

Vu Khê gần như muốn tức chết, đá chân hét lớn từ phía sau:

“Này! Rốt cuộc các ngươi có nghe ta nói không vậy? Ta đã bảo nó chỉ có thể ngăn chặn việc bị đánh dấu đơn giản thôi! Chúng ta còn chẳng biết nó là thứ gì, làm sao có thể đối đầu với nó chứ?!”

Khương Trúc kéo Vu Khê, bốn người không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không để ý đến người phía sau đang lảm nhảm nói gì.

Bạch Tử Mục: “Trúc Tử, ngươi từng đến chỗ này à?”

Khương Trúc: “Có ở lại một thời gian.”

Mục Trì: “Không phải ngươi vẫn luôn ở Tu Tiên giới sao?”

Khương Trúc: “Ta từng theo tiền bối Cửu Phì sống ở đây một thời gian ngắn.”

Bạch Tử Mục: “Hóa ra là vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-399-ta-song-them-mot-chut-thi-co-anh-huong-gi-den-cac-nguoi.html.]

Trên trán Vu Khê nổi gân xanh, âm thầm nắm chặt tay, liên tục tự an ủi mình, thanh niên hai mươi tuổi chính là như vậy.

Hai mươi tuổi thật tốt, lứa tuổi này trẻ con lạc quan, hào phóng, và rất dễ bị ăn đòn.

Đi đi đi, c.h.ế.t hết thì vui rồi.

Huhuhu, số nó thật khổ, vừa ra khỏi núi đã bị lừa, rồi lại bị truy sát, tiếp đó bị nhốt vào cái nơi quái quỷ này, mãi mới sắp thoát ra lại vớ phải bốn tên thần kinh này.

Vu Khê không nhịn được mà ôm mặt khóc rưng rức.

Phía trước, Khương Trúc vác một thanh kiếm còn cao hơn cả mình, Mục Trì bước những bước chân ngắn ngủn, vừa đi vừa chỉnh lại kiểu tóc ngầu lòi, Tiêu Trường Phong với khuôn mặt bầu bĩnh lại lạnh lùng vô cùng, còn Bạch Tử Mục ngoan ngoãn đang quan sát xung quanh một cách cẩn thận.

Khóc một hồi lâu mà không ai để ý, ngoài việc thỉnh thoảng lườm họ một cái thì Vu Khê đã hoàn toàn buông xuôi, quyết định giữ vững tinh thần: các ngươi tìm c.h.ế.t ta tuyệt đối không ngăn cản.

Thế là bốn củ cải nhỏ kéo theo một cái củ cải cao hơn mình đi sâu vào trong bí cảnh. 

Những bụi cỏ cao lớn đến mức hoàn toàn che khuất bóng dáng của họ, chỉ thấy có thứ gì đó lẩn khuất trong đó chạy qua chạy lại. Đôi khi, họ thậm chí còn chui qua được những rễ cây to khỏe chẳng khác gì mấy con thỏ.

*

Trung Châu, Thượng Ma Tông.

Ma khí tràn ngập cả ngọn núi, trên núi và dưới núi đều chật kín người. Một số đã trở thành ma tu, một số khác đang xếp hàng dài chuẩn bị lên núi nhập tông.

Những tán tu đang xếp hàng đều nhìn những ma tu đi lại tự do với vẻ ngưỡng mộ, ghen tị.

Họ đều có tu vi Nguyên Anh sáng rực rỡ.

“Nhị Hổ, thế nào? Ta đâu có lừa ngươi, chỉ cần nhập tông là có ngay tu vi Nguyên Anh, đi đến đâu chẳng có người gọi một tiếng tiền bối?”

Người lên tiếng là một tán tu cao lớn vạm vỡ tên là Vương Hữu Đạo, là một trong những tán tu đầu tiên gia nhập Thượng Ma Tông.

Kẻ được hắn gọi là Nhị Hổ có thân hình hơi mập, lúc này mặt đầy hưng phấn, không ngừng cảm kích nói:

“Vẫn là thông tin của Vương đại ca nhanh nhạy. nếu không nhờ huynh mạo hiểm đến Trung Châu thì chắc giờ ta vẫn đang chịu khổ ở Nam Châu. Đợi khi nào ta gia nhập Thượng Ma Tông, ta nhất định sẽ báo đáp huynh thật tốt.”

“Chúng ta là huynh đệ, cần gì nói đến chuyện báo đáp? Ồ, đến lượt ngươi rồi kìa, nhanh vào đi! Chỉ cần bước vào Chú Ma Trận phía trước, tu vi của ngươi sẽ ‘vút’ một cái lên Nguyên Anh ngay.”

Nhị Hổ nhìn đại trận phía trước, nơi từng đợt ma khí không ngừng bốc lên.

Chỉ thấy bên cạnh trận pháp có hai đệ tử Thượng Ma Tông đang ghi chép thông tin, lần lượt có mười mấy người đã bước vào, thêm cả hắn ta thì đúng hai mươi người.

Hắn ta vui vẻ đáp một tiếng, nhanh chóng chạy tới, sợ người khác tranh giành.

Ngay khi hắn ta bước vào trận pháp, kết giới lập tức dâng lên, ma khí lập tức tràn ngập toàn bộ trận pháp, cùng lúc đó tiếng gào thét cũng vang lên không ngừng.

Để tiện lợi, Ma Tam đã chồng Chú Ma Trận cùng trận phục hồi tu luyện lại với nhau khiến nỗi đau đớn tăng lên gấp bội.

Âm thanh thê thảm khiến những người đang xếp hàng mặt mày trắng bệch. Một số có ý định lùi bước, nhưng chưa kịp quay đầu đi thì những người dẫn họ lên núi đã lập tức bên cạnh an ủi.

“Đừng sợ, Thượng Ma Tông là một trong Ngũ đại tông, muốn trở thành đệ tử của Thượng Ma Tông mà không trải qua chút khảo nghiệm thì sao được? Chỉ cần ngươi có thể kiên trì, Nguyên Anh sẽ nằm trong tầm tay.”

“Ngươi nghĩ xem những Linh tu muốn có tu vi Nguyên Anh thì phải trải qua bao nhiêu lần độ kiếp? Thượng Ma Tông đã đủ tốt rồi, chỉ cần chịu đau một chút, đều là đàn ông cả, đừng để ta thấy ngươi không ra gì.”

“Đạo hữu phía trước nói rất có lý, ngươi xem ta vẫn đứng đây tốt lành đây này? Bây giờ mà đi thì tu vi Nguyên Anh sẽ thuộc về người khác.”

Khi nhìn kỹ thì hầu hết những người đang xếp hàng trước trận pháp đều có một ma tu đi bên cạnh, mỗi khi những tán tu có ý định rút lui, những người đạo hữu thân thiết bên cạnh sẽ tiến hành “khuyên bảo”.

Vì vậy, mặc dù tiếng kêu trong Chú Ma Trận rất đáng sợ, nhưng trong thời gian ngắn không có ai rời đi.

Lúc này, người đứng đầu là Vương Hữu Đạo tiến tới gần một đệ tử đang đứng bên cạnh Chú Ma Trận, hắn ta nheo mắt, khuôn mặt tỏ vẻ nịnh nọt.

“Sư huynh, tiểu nhân là Vương Hữu Đạo, người này là do ta dẫn vào, huynh xem................”

Vương Hữu Đạo chỉ vào tên Nhị Hổ trong danh sách.

Thu Vũ Miên Miên

Đệ tử Thượng Ma Tông nhìn hắn ta một cái rồi viết thêm ba chữ Vương Hữu Đạo sau tên Nhị Hổ, đồng thời nói: “Người này sẽ do ngươi chịu trách nhiệm, nhất định phải dẫn hắn ta vào cửa.”

“Vâng, vâng.”

Đệ tử ghi danh đưa cho hắn ta một chai đầy ma khí.

Vương Hữu Đạo hớn hở xoa xoa cái chai rồi cẩn thận cất vào trong lòng như báu vật.

Đừng nhìn cả ngọn núi tràn ngập ma khí mà lầm tưởng, trong cái bình này là thứ khác hẳn. Đây là ma khí tinh khiết nhất trực tiếp từ Địa Sát Ma Thạch, hoàn toàn khác biệt với loại ma khí đã bị linh lực pha loãng.

Tông môn có quy định, chỉ cần kéo được một người nhập môn, sẽ được thưởng một bình!

Tên tán tu gọi là Nhị Hổ này xuất thân cùng một xóm nghèo với hắn, cũng là người thứ ba mà hắn ta đưa vào Thượng Ma Tông.

Vương Hữu Đạo không cảm thấy hành động của mình là hại bạn bè. Dù sao thì bọn họ chỉ là tán tu hèn mọn, có lẽ cả đời cũng chẳng thể tu luyện đến Nguyên Anh.

Nghĩ như vậy, Vương Hữu Đạo không chỉ không cảm thấy hối hận mà còn cảm thấy bản thân là người biết trọng tình nghĩa.

Không lâu sau, Nhị Hổ run rẩy bước ra từ trận pháp.

Mặt hắn ta có phần tái nhợt, khắp người đầy máu, từng luồng ma khí rỉ ra từ lỗ chân lông khiến hắn ta trông không khác gì một con quái vật.

Nhưng lúc này trên mặt Nhị Hổ chỉ có vẻ vui mừng: “Vương đại ca, ta thật sự đã thành Nguyên Anh rồi!”

Vương Hữu Đạo gật đầu: “Đương nhiên rồi, đại ca có thể lừa ngươi sao?” 

“Vương đại ca, sau này ta sẽ đi theo huynh, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu để tu luyện, trong đại môn phái có chỗ tu luyện nào không?” 

Từ lâu Nhị Hổ đã nghe danh Ngũ Đại Tông ở Trung Châu, với hắn khi xưa, đó là những thế lực lớn xa vời, không dám mơ tới.

Vương Hữu Đạo lắc đầu: “Tông môn tạm thời chưa có linh địa tu luyện. Ngươi cũng biết đó, trước đây Tu Tiên giới còn chẳng có ma khí. Nhưng ta tin rằng sau này sẽ có.” 

Nghe vậy, Nhị Hổ cũng không thất vọng, có được tu vi Nguyên Anh đã đủ làm hắn ta hài lòng rồi: “Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? Vương đại ca, ta theo huynh.”

“Chúng ta sẽ đi trải nghiệm ở sơn mạch Cửu Long Sơn, Thượng Ma Tông chỉ cung cấp tu vi, vũ khí và tâm pháp, mọi thứ còn lại đều phải tự thân vận động. Nhưng trước tiên, ta sẽ dẫn ngươi đi nhận tông phục và phúc lợi.” 

Vương Hữu Đạo vừa nói vừa dẫn hắn ta vào trong Thượng Ma Tông, vừa đi vừa giải thích những điều cần chú ý khác.

“Trong phúc lợi có một thanh ma đao bình thường, rất phù hợp với chúng ta, ma tu. Ngươi là người mới, ngày đầu tiên còn có thể nhận hai bình ma khí tinh khiết, sau này chỉ có thể tự dùng ma bình để trữ ma khí mang theo.”

Nhị Hổ biết, trong Tu Tiên giới bây giờ, ngoài ngọn núi Thượng Ma Tông này ra thì những nơi khác vẫn chỉ có linh lực. Nhưng may mắn thay, ma khí trong Thượng Ma Tông là vô tận.

Vương Hữu Đạo: “Quy tắc của tông môn chúng ta không nhiều lắm, một tháng một cuộc thi nhỏ, ba tháng một cuộc thi lớn, xếp hạng chiến lực càng cao hoặc nộp tài nguyên cho tông môn càng nhiều thì nhận được ma khí tinh khiết càng nhiều, cũng càng nhiều ma khí tốt, không chừng còn có thể trở thành thân truyền nữa.” 

Nhị Hổ lúc này có chút không hiểu: “Tài nguyên? Có phải là những thứ thu được trong sơn mạch Cửu Long không? Nhưng những thứ đó đều là linh vật, môn phái lấy về có ích gì?”

Vương Hữu Đạo chỉ vào một khối tinh thạch đang lơ lửng trên Thượng Ma Tông: “Nhìn thấy cái đó không? Cái đó gọi là Địa Sát Ma Thạch, giống như Thiên Trụ trong Tu Tiên giới, đều là vật của thiên địa, sẽ không bị hủy diệt, nó có thể dùng ma khí tinh luyện tất cả linh vật thành ma vật.” 

“Nghe nói chỉ có tông chủ mới có thể điều khiển Địa Sát Ma Thạch, nên những linh vật mà chúng ta thu được, bất kể giá trị bao nhiêu, nếu không nộp cho tông môn thì không có tác dụng gì.”

Nhị Hổ gật đầu. 

Mặc dù nghe có vẻ bất lợi, nhưng vì họ đã trở thành ma tu nên linh vật đối với họ hoàn toàn không có ích gì, thà nộp cho môn phái để đổi lấy những thứ tốt hơn. 

Hai người không biết đã đi đến cửa đại sảnh nhận trang phục tông, bên trong cũng đang xếp hàng. 

Dường như bên trong có người sắp ra ngoài, mọi người đều tránh ra, chừa một lối nhỏ.

 

Loading...