Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 402: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:25:45
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Các thế lực lớn xung quanh vẫn đang thì thầm bàn luận, xem bộ dạng của họ chắc là vẫn chưa thể hạ quyết tâm.

Điều này cũng dễ hiểu, Liên minh tán tu vốn là một tổ chức có số lượng vô cùng lớn, nếu các thế lực công khai thừa nhận địa vị của Liên minh tán tu, thì nó chắc chắn sẽ nhanh chóng vươn lên mạnh mẽ.

Cần biết rằng, trong Tu Tiên giới, số lượng tán tu là nhiều nhất. Một khi Liên minh tán tu được công nhận, nó có khả năng trở thành một thế lực khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn phần lớn các thế lực đang có mặt ở đây.

Tài nguyên, nhân lực, lãnh thổ trong Tu Tiên giới chỉ có giới hạn. Sự xuất hiện của Liên minh tán tu đồng nghĩa với việc các thế lực khác sẽ phải chia sẻ bớt phần của mình, thậm chí còn phải chủ động nhường một khu vực để Liên minh tán tu có chỗ đặt chân.

Công Thiên Tinh và vài người khác hiển nhiên đã nhận ra sự do dự của bọn họ.

Hắn cất cao giọng nói: “Muốn mượn sức người mà không chịu đưa ra lợi ích thì là chuyện không thể nào. Hiện tại, thế lực tán tu đang ngày một lớn mạnh. Cho dù bây giờ không có Liên minh tán tu, thì sau này cũng sẽ xuất hiện những tổ chức khác. Càng kéo dài thời gian, sẽ càng có nhiều tán tu gia nhập Thượng Ma Tông.”

“Các vị nên hiểu rõ, Ma Tam vẫn còn sống, hắn ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Mà tán tu chính là yếu tố then chốt. Đừng vì cái lợi nhỏ mà để mất lợi ích lớn. Tu Tiên giới trong thời gian ngắn không thể chịu thêm một trận đại chiến nữa.”

Thấy các thế lực vẫn im lặng, Tam Thanh trao đổi ánh mắt với các trưởng lão của Tứ đại tông, không để cho người khác có cơ hội do dự thêm.

Thu Vũ Miên Miên

“Tứ đại tông chúng ta đồng ý với quan điểm của Công gia chủ. Chúng ta nguyện ý công nhận địa vị của Liên minh tán tu.”

Một khi Tứ đại tông đã lên tiếng, Ân gia và Dung gia cũng lập tức đồng tình. Ngay sau đó, Mộ Dung Hạc của Mộ Dung gia cũng tỏ ý đồng thuận.

Như vậy, gần như tất cả các thế lực lớn đều đã chấp nhận. Các thế lực nhỏ dù còn chần chừ nhưng cũng không thể không tỏ thái độ.

Tam Thanh đứng dậy, nói: “Nếu đã vậy, Tứ đại tông sẽ sớm tuyên bố tin tức đến tất cả các tán tu. Còn ai trong Liên minh tán tu muốn quy thuận chúng ta trước, thì cứ để họ tự quyết định.”

Sau khi nghị sự kết thúc, mọi người nhanh chóng rời khỏi đài Quan Nguyệt, tỏa ra khắp nơi. Chỉ có người của Ân gia và Dung gia là ở lại sau cùng, bởi cả hai gia tộc này đều đang tạm trú tại Hoàng thành, không cần vội vã lên đường.

Người của Ân gia và Dung gia chạm mặt nhau nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lướt qua nhau rời đi.

“Gọi là nghị sự, nhưng suốt cả buổi cũng chẳng nói được mấy câu.” Dung Tri Hạ lầm bầm: “Thà ở nhà tu luyện còn hơn.”

Trưởng lão Dung gia, Dung Bạch Phượng, nhìn theo bóng lưng của người Ân gia, khẽ nói: “Chúng ta làm gì có tư cách lên tiếng. Trận chiến Ma Linh đã khiến gần như toàn bộ Hóa Thần đời trước bỏ mạng. Trong thế hệ trẻ, phần lớn Hóa Thần đều thuộc về Vạn Phật Tông, Tam đại tông chỉ có một, hai người. Những thiên tài ngộ được Thiên Bia cũng ở trong Tam Đại Các và ba nhà Công, Quảng, Lý. Các thế lực Bắc Châu và Đông Châu dù không có thiên tài như vậy, nhưng ít ra các thiếu chủ của họ đều bình an vô sự.”

Bà quay đầu nhìn hai tỷ muội Dung Tri Hạ và Dung Tri Thu trước mặt, thở dài:

“Chỉ có hai gia tộc Ân, Dung chúng ta là mất người thừa kế, có thể dựa vào đại nghĩa của Tứ đại tông để tồn tại đã là may lắm rồi, tất nhiên không dám nói thêm điều gì.”  

“Trong số hậu bối còn lại của Dung gia, các con là những người có thiên phú cao nhất. Lần này đưa các con đến đây chính là để các con nhận biết thế cục. Trưởng lão Ân gia cũng đưa Ân Thanh Phong đến chắc cũng vì lý do này, có lẽ hắn sẽ trở thành thiếu chủ đời tiếp theo của Ân gia.”

Dung Tri Hạ và Dung Tri Thu cúi đầu, nghe ra sự chua xót và bất lực trong giọng điệu của trưởng lão.

Một lát sau, Dung Tri Hạ lại hỏi: “Dung gia có hối hận vì đã để thiếu chủ rời đi không?”

Hối hận ư?

Đương nhiên là hối hận.

Toàn bộ người trong gia tộc không biết đã tự hỏi bao nhiêu lần tại sao khi đó không ngăn cản, để rồi khiến Dung gia rơi vào tình cảnh này.

Thiếu chủ của Dung gia rời đi rồi không bao giờ quay trở lại. Có thể đã c.h.ế.t trong tay Ma tộc, có thể đã bị linh thú g.i.ế.c hại.

Nếu truy cứu kỹ, Dung gia cũng từng cống hiến cho Tu Tiên giới. Nhưng kết quả cuối cùng là gì? Có ai biết không? Có ai chứng minh được không?

Thiếu chủ của họ đi tìm Thiên Trụ, giữa đường bặt vô âm tín. Nhưng Thiên Lực lại được ba gia tộc Nam Châu mang về.

Địa vị, vinh quang, tiền đồ đều là của kẻ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-402-nguoi-rot-cuoc-la-ai.html.]

Dung gia chẳng có gì cả, chỉ có một vị thiếu chủ tiền nhiệm mất tích mà chẳng ai nhớ đến.

Dung Bạch Phượng cúi mắt: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Cùng lúc đó, tại một bí cảnh lớn sâu trong sơn mạch Cửu Long, thiên địa bỗng nhiên biến đổi.

Xác của một con giao long vừa tắt thở nằm bất động trên mặt đất, xung quanh là không ít tán tu bị thương. Nhưng một nhóm khác đã nhanh chân hơn, lao đến bên xác giao long trước bọn họ.

Dẫn đầu là một nam tử trung niên tên Cao Nghị. Hắn ta hấp thụ toàn bộ tia long khí cuối cùng còn sót lại trong đầu giao long, nhờ vậy mà tu vi lập tức từ Nguyên Anh trung kỳ đột phá lên Nguyên Anh đỉnh phong.

Một tia sáng bạc lóe lên, ngay sau đó, hắn ta vung nắm đ.ấ.m đánh thẳng về phía Vinh Mặc Hi- người đang cầm ngân thương. Lực lượng linh lực mạnh mẽ khiến nàng ấy bị hất bay, nặng nề rơi xuống đất.

Trong nhóm tán tu bị thương lập tức có người chạy đến đỡ nàng ấy dậy.

“Đại tiểu thư, đều do bọn ta liên lụy đến người. Bọn ta sẽ chặn hắn ta lại, người mau chạy đi.”

Mông Thượng vừa nói xong, các tán tu khác cũng lập tức chắn trước mặt Vinh Mặc Hi. 

Nàng ấy chỉ lau đi vệt m.á.u nơi khóe môi, chống thương đứng dậy, lách qua bọn họ: “Không cần gọi ta là đại tiểu thư nữa, Vinh gia đã không còn.”

Ở phía đối diện, Cao Nghị bỗng nhiên cười lớn, ánh mắt tràn đầy sát ý: “Đúng vậy, Vinh gia sớm đã không còn. Bây giờ chỉ có Liên minh tán tu mà thôi. Nếu đã không thể buông bỏ, chi bằng các ngươi xuống dưới bồi táng cùng họ đi.”

Lời còn chưa dứt, một luồng linh lực của Nguyên Anh đỉnh phong đã giáng thẳng về phía trước.

Vinh Mặc Hi siết chặt ngân thương trong tay, linh lực dâng trào, lập tức nghênh đón luồng linh lực kia.

Nhưng sức mạnh khổng lồ từ đối phương khiến vết thương trên người nàng ấy hoàn toàn rách toạc, m.á.u lại trào ra từ khóe miệng.

Cao Nghị cười càng lúc càng lớn, vẻ mặt gần như vặn vẹo, hắn ta giơ tay định tung thêm một chưởng nữa.

Ngay lúc tình thế như chỉ mành treo chuông, một luồng kiếm quang trắng xóa xé toạc bầu trời, kèm theo tiếng rít sắc bén lao đến với tốc độ kinh hoàng.

Cao Nghị còn chưa kịp quay đầu, chỉ thấy bạch kiếm kia đã đột nhiên biến mất trước mắt hắn ta. Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ xuất hiện trên cổ, buộc hắn ta phải nhanh chóng nghiêng người tránh né, một vết m.á.u dài lập tức xuất hiện.

Tiếng kiếm ngân vang liên tục, từ bốn phương tám hướng đều xuất hiện những thanh trường kiếm ngưng tụ từ linh lực, loang loáng trong không trung, chấn động khắp không gian chật hẹp.

Những thanh trường kiếm thần bí như thể xuất hiện từ hư không, vô cùng quỷ dị.

Trong khoảnh khắc ấy, một bóng dáng bạch y lao ra từ giữa những luồng kiếm quang. Bạch kiếm trong tay nàng ấy như muốn xé toạc cả bầu trời, để lại một vệt sáng chói mắt giữa thiên địa.

Dưới thế công nhanh như chớp và dày đặc của kiếm khí, Cao Nghị buộc phải giơ cả hai tay lên trước mặt để phòng ngự.

“Keng—”

Chủ nhân của thanh trường kiếm cuối cùng cũng lộ diện. Kiếm quang phản chiếu đôi mắt nàng ấy sáng rực như sao.

Một nữ Kiếm tu mặc cẩm bào trắng, tóc đen búi cao.

Vinh Mặc Hi vung thương phá tan linh lực trước mặt, ngẩng đầu nhìn, thì ra là Bạch Vi.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của người khác?”

Cao Nghị chưa kịp hỏi rõ, chỉ thấy người trước mặt khẽ cong khóe môi, sau đó đột nhiên biến mất trước mắt hắn ta.

 

Loading...