Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 111

Cập nhật lúc: 2024-11-22 19:41:09
Lượt xem: 1

Cô ấy mặc một cái áo T-shirt màu xanh đính kim sa vảy cá, bên dưới là một chiếc váy ngắn màu đen kèm thêm đôi tất lưới rách lỗ chỗ… Phản ứng đầu tiên của tôi là: một cô gái vốn rất xinh xắn và đáng yêu đã dùng lối ăn mặc đi ngược đám đông để tự hủy hoại hình tượng bản thân. Quán bar mà La Nhất Chính làm việc là một nơi khá nổi tiếng, tám giờ tối mới bắt đầu kinh doanh, chưa có nhiều người khác, đa số ở đây là nhân viên của quán.

 

Vào thời điểm này mỗi ngày, La Nhất Chính cũng có thể nhàn nhã ngồi xuống uống vài ly.

 

Cậu ta là người trông chừng quán, công việc chủ yếu là lượn đi lượn lại, gặp phải thằng nào không có mắt, dám gây chuyện ở đây thì “xử đẹp” nó, theo đúng cách gọi của cậu ta.

 

Ngoài thái độ lỗ mãng ra, La Nhất Chính có hai đặc điểm khác, một là nghe lời, chỉ cần là người khiến cậu ta tin tưởng và nghe theo, gần như cậu ta sẽ phục tùng tuyệt đối, ví dụ như tôi, thêm cả quản lý và ông chủ của cậu ta.

 

Một đặc điểm khác là không đánh phụ nữ, điều này có thể được coi là ưu điểm. Lúc tôi gặp cậu ta ở quán bar, cô gái kia ôm cánh tay cậu ta, chu mỏ và nhìn cậu ta với vẻ oán trách, còn cậu ta mất kiên nhẫn nên quay mặt đi chỗ khác, lầm bầm nói gì đó, còn không ngừng xua tay, dường như đang định đuổi cô gái đó đi.

 

“Anh Dương, đến rồi hả.”

 

Vừa nhìn thấy tôi, mặt mũi La Nhất Chính thay đổi hẳn, cậu ta vừa cười vừa vẫy tay gọi tôi.

 

“Bạn gái cậu hả?” Tôi bước tới, mỉm cười và hỏi.

 

“Đâu có, là con nhỏ khác người mà hôm trước em kể với anh đấy.” 

 

La Nhất Chính vội vàng phủ nhận, rồi vội vã kéo cánh tay cô gái kia ra, lạnh nhạt nói: “Còn không mau chào anh Dương đi?”

 

“Chào anh Dương, em là Tiểu Nguyệt, bạn gái của La Nhất Chính.” Cô gái này khá lễ phép, cất giọng rất trong trẻo chào hỏi tôi, còn không quên tự giới thiệu thân phận.“Bạn gái cái quái gì.” 

 

La Nhất Chính cuống quýt lên: “Tôi từng đồng ý làm bạn trai của cô hồi nào?”

 

Cô gái Tiểu Nguyệt khác người kia bĩu môi: “Thì từng nói rồi đấy, tối hôm đó anh nói muốn tán em, còn dẫn người ta về nhà ngủ qua đêm nữa, ngủ với người ta rồi bây giờ định không nhận à.”

 

“Không phải chứ, tôi có nhận nhưng tôi chỉ nói muốn ngủ với cô thôi chứ có đòi hẹn hò với cô bao giờ đâu? Cô định bám rịt lấy tôi đấy phỏng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-111.html.]

 

“Không muốn hẹn hò yêu đương thì đòi ngủ với em làm gì?”

 

“Tôi chưa từng thử với loại khác người chứ còn gì nữa.” Nghe đến đây tôi cũng thấy dở khóc dở cười, cái thằng lỗ mãng La Nhất Chính này không biết thông minh và khéo léo hơn chút à? 

 

Đôi môi chu chu của Tiểu Nguyệt dần dần méo xệch đi: “La Nhất Chính, anh là thằng khốn kiếp! Người ta cho anh lần đầu tiên, anh chớp mắt đã không cần người ta nữa, lương tâm của anh bị chó ăn mất rồi.”

 

Nói xong, hai mắt Tiểu Nguyệt đỏ ửng, cô ấy quay người chạy ra khỏi quán bar.

 

“Còn đứng đờ ra đấy làm gì? Mau đuổi theo đi.”

 

Tôi vỗ vỗ vai La Nhất Chính, chỉ chỉ vào cửa quán bar.

 

La Nhất Chính gãi gãi đầu: “Anh Dương, thôi khỏi đi anh…”

 

Tôi không chịu nổi nữa, giơ chân đạp cậu ta một cái: “Mẹ kiếp, cậu có phải đàn ông không thế hả? Mau đuổi theo đi, nếu không anh đập c.h.ế.t cậu đấy.”

 

“Ờ.” Bấy giờ La Nhất Chính mới sờ sờ cái m.ô.n.g vừa ăn đạp của mình, tập tễnh chạy ra ngoài.

 

Nhân viên của quán bar lấy cho tôi cái cốc, trên bàn có vài chai bia mà La Nhất Chính đang định uống, tôi tự rót cho mình một cốc, thong thả thưởng thức.Chưa được bao lâu, trong tiếng kêu a a á á của một cô gái, La Nhất Chính đã trở về, Tiểu Nguyệt khác người bị cậu ta vác trên vai, đôi chân mặc tất lưới rách rưới quơ quào giữa không trung.Tôi lắc lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

 

Đám đông nhân viên đang nhàn rỗi trong quán bar lục tục huýt sáo và hú hét trêu chọc.

 

“Đừng có nhúc nhích.” 

 

La Nhất Chính đặt Tiểu Nguyệt xuống sàn, nghiêm túc nói: “Anh Dương bảo tôi đuổi theo cô.”

 

Tôi rất muốn giơ chân đạp cho cậu ta một cái, nhưng bồ của cậu ta đang ở bên cạnh, đành phải cố nhịn.

Loading...