Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-11-25 20:02:03
Lượt xem: 1
“Tôi sợ một ngày nào đó, mình sẽ bị anh chọc tức c.h.ế.t mất.”
“Đừng trả lời vội, không bao lâu nữa cô sẽ yêu và hưởng thụ cảm giác này thôi.”
“Không thể nào.”
“Nếu cô không tin thì cứ chống mắt lên mà coi.”
“Ha ha, chiêu khích tướng à?”
“Không, tôi nói thật thôi, cô hãy để tay lên n.g.ự.c và tự hỏi xem, vừa rồi cô cảm thấy rất kích thích và hưng phấn không?”
“Không.”
“Giám đốc Bạch, làm người phải thành thật.”
“Hừ! Tôi đã bảo không là không!” Cô ta ngoảnh đầu ra cửa sổ, không để ý đến tôi nữa.Tôi hỏi liên tiếp mấy câu đều không nhận được câu trả lời, cuối cùng chỉ có thể tập trung lái xe. Về đến khu nơi Bạch Vi ở, sau khi tìm được nhà để xe theo chỉ dẫn của cô ta, tôi xuống xe, trả chìa khóa lại cho cô ta.
Thế rồi cô ta ngay cả một câu cảm ơn cô ta cũng không nói mà quay đầu đi ngay.
“Giám đốc Bạch, tối nay hãy mơ một giấc mộng đẹp nhé.”
Tôi vẫy tay với bóng lưng của cô ta. Bạch Vi quét thẻ mở cửa, đẩy cửa đi vào trong.
“Tốt nhất hãy mơ thấy tôi.”
Khoảnh khắc cửa đóng lại, tôi lại bổ sung một câu.Cô ta vẫn không ngoảnh đầu lại, nhanh chóng biến mất trên lối đi. Tôi không nhịn được cười một lúc lâu, sau đó đốt điếu thuốc lá, chậm rãi đi ra phía ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-116.html.]
Ra khỏi cổng tiểu khu, tôi vừa định bắt xe taxi đi về thì một chiếc Maserati Quattroporte lặng lẽ dừng trước mặt tôi. Cửa ở ghế lái mở ra, một tài xế có dáng vẻ cao to bước xuống xe, bước nhanh đi vòng đến phía tôi, anh ta mở cửa xe phía sau rồi dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn tôi.Tôi ngẩn người một chốc, tưởng là người giàu có nào đó sắp xuống xe.
Khi tôi vừa định đi vòng qua thì ghế sau của chiếc Maserati xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt khôi ngô quen thuộc, hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt cười cợt, sau đó mỉm cười nói: “Phương Dương, dạo này khỏe chứ.”
Tôi không nhịn được cười, cái tên hề vừa đẹp trai vừa có tiền này chính là Cung Chính Văn.
“Tổng giám đốc Cung cố ý đến tìm tôi đấy à?” Tôi thản nhiên hỏi.
“Trùng hợp mà thôi, tôi đúng lúc đi ngang qua.”
“Ồ? Thế vừa rồi phó tổng giám đốc Cung có tình cờ nhìn thấy tôi tỏ tình với Bạch Vi, sau đó hôn cô ấy một cách nồng nhiệt ở trên phố không?”
Gương mặt điềm tĩnh tự tin của Cung Chính Văn cuối cùng cũng hơi biến sắc, trong mắt còn lóe lên sự âm hiểm.Không đợi hắn ta trả lời, tôi nhìn sang người tài xế cao hơn tôi nửa cái đầu đang vô cảm đứng trước mặt, nói: “Ha ha, vệ sĩ của phó tổng giám đốc Cung có vóc dáng không tồi nhỉ, làm thế này là định đánh tôi à?”
Gã tài xế đó hơi híp mắt lại, nhưng không ra tay.
Cung Chính Văn hít sâu một hơi, lại bình tĩnh nói: “Phương Dương, nếu tôi muốn đánh anh thì thật sự quá dễ, kiếm đại một tài xế cũng có thể đánh cho anh khóc gọi cha gọi mẹ, nhưng tôi không vô văn hóa như anh, nên không thích loại hành vi dã man như vậy.”
“Ha ha ha, đúng là phó tổng giám đốc Cung am hiểu nhiều điều khác hơn, ví dụ như vu oan giá họa, nhờ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh có chắc chỉ một người tài xế là có thể khiến tôi khóc gọi cha gọi mẹ không? Hay là thử xem thế nào nhé.”
Nói rồi tôi hất cằm với người tài xế vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng,không cảm xúc kia.Người tài xế ngoảnh lại nhìn Cung Chính Văn, thấy hắn ta không có biểu hiện gì, cuối cùng lại khẽ híp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ha.”
Tôi không nhịn được cười: “Là phó tổng giám đốc Cung sợ, hay lo anh ta không đánh lại tôi, sau đó làm liên lụy đến anh? Nhắc mới nhớ, chắc anh vẫn chưa quên lúc bị đánh đến chảy m.á.u đầu ở Chiêng May đâu nhỉ, mùi vị ấy có lẽ không dễ chịu lắm.”
Cung Chính Văn vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Phương Dương, tôi không đến để đôi co với anh, mà là muốn cảnh cáo anh lần cuối, lập tức tránh xa Bạch Vi ra, nếu không anh sẽ phải hối hận đấy. Đừng nghĩ anh có mạng lưới giao thiệp ở Xiêng La thì tôi không làm gì được anh, nhìn cho kỹ, đây là ở trong nước.”