Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 408
Cập nhật lúc: 2025-02-17 12:10:15
Lượt xem: 1
Thấy tôi nói vậy, anh ta cũng gật đầu đồng ý.Cậu đàn em đó như được đại xá, lại đầy ca tụng và cảm kích tôi.
Còn người của Đỗ Minh Hào cũng buộc phải lùi về vị trí ban đầu sau khi có cả đống t.h.i t.h.ể nằm la liệt.
Tôi bảo người khác coi chừng phía sau thay Roga, rồi nói với y và Ốc Trắng: “Bansha vừa gọi cho tôi, cùng lắm là mười phút nữa họ sẽ đến, chúng ta cố thêm một lúc nữa”.
Roga gật đầu: “Tôi cũng đã liên lạc được với người mà anh Cường sắp xếp rồi, bên họ tổn thất nghiêm trọng, bây giờ chỉ còn lại ba người. Nhưng xung quanh đều là người của Đỗ Minh Hào, lại không thể rút lui được, mà chỉ có thể đánh tiếp thôi. Trước đó không lâu, người của Đỗ Minh Hào đã đưa hai đứa con của ông ấy đến gần cung điện, bọn họ thăm dò được phân bố người của phe đối phương rồi. Chỉ chờ chúng ta qua đó, rồi cùng đánh cho Đỗ Minh Hào tan tác chim muông luôn”.
Dứt lời, Roga đưa điện thoại cho tôi, trên màn hình hiển thị một bức ảnh biểu đồ phân bố người của Đỗ Minh Hào trong cung điện và vị trí của Khang Khang và Tiểu Tây.
Linh tính thế nào, tôi đang định lên tiếng thì phía sau chợt vang lên mấy tiếng s.ú.n.g trường tự động.
Tôi còn đang thấy lạ Bansha có bao giờ dùng s.ú.n.g trường đâu, nhưng ngay sau đó, tôi đã nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc đang hò hét lao từ phía sau đến.
Là người mà chúng tôi vừa bảo ở lại ngoài thành phố Chiêng Ray, không ngờ họ cũng đã đến.
“Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không quay lại nữa. Chúng ta cùng xông từ phía sau ra thôi!”
Tôi gào lên, Roga và Ốc Trắng cũng mừng rỡ.
“Viện binh đến rồi, hạ đám người đằng sau trước, báo thù cho các anh em!”
Chúng tôi để lại ba, bốn người anh em tiếp tục trông coi ở phía trước, những người còn lại đều theo tôi và Roga xông qua.
Đám người chặn phía sau chúng tôi cũng tìm được một dàn bồn hoa che chắn, chỉ có thể chặnn tầm nhìn của chúng tôi, mà không có bất cứ sức chống đỡ nào với những anh em từ phía sau xông tới. Tiếng s.ú.n.g còn chưa vang lên, cuộc chiến đã kết thúc.
Một đám người ngồi xổm trên mặt đất, giơ hai tay lên ôm đầu. Tôi thở phào một hơi, Roga vui vẻ chạy lại hỏi han vài người anh em đã chạy tới.
Sau khi tập chung, sức chiến đấu của chúng tôi cũng mạnh hơn, gần như là trong nháy mắt đã hình thành sự hoán đổi với những kẻ ở phía trước.
Ốc Trắng phỉ nhổ: “Mẹ kiếp, lần này ông phải g.i.ế.c sạch chúng nó, để trả thù cho những anh em vừa y sinh mới được”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-408.html.]
Trong quá trình vừa rồi, cậu em dẫn đầu kia cũng xông pha lên đầu, như muốn chứng minh mình trong sạch.
Chúng tôi đều nhìn thấy cả, nhưng không nói gì.
Tuy vậy, có lẽ khi trở về, cậu ấy cũng không tránh khỏi việc phải chịu sự giáo huấn của Ốc Trắng. Chưa được mấy phút sau, chúng tôi cũng đã nhanh chóng chặn đầu đánh cho những kẻ ở phía trước một trận thật đau.
Trong khoảng mười người thì chỉ còn một nửa hoảng loạn tháo chạy, còn lại là những kẻ bị b.ắ.n trúng những bộ phận không nguy hiểm, ngã trên đất rên la, hoặc là những kẻ đã ngất đi, thậm chí đã chết. Chúng tôi không đuổi theo, mà là tra hỏi những kẻ nằm dưới đất.
Dưới sự bao vây của chúng tôi, chẳng mấy chốc chúng đã khai ra vị trí của hai đứa con Đỗ Minh Cường.
Giống với tình báo của Roga, mấy đứa nhỏ đã bị đưa vào cung điện từ lâu. Bây giờ, nhiệm vụ của bọn chúng chỉ là g.i.ế.c chúng tôi. Lúc này, tôi đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Đỗ Minh Hào và ba chú cháu nhà họ Cung.
Lần này, họ đã trả một cái giá lớn như vậy nhưng vẫn không làm gì được chúng tôi, có lẽ bọn họ phải tức đến nổ phổi. Bansha cũng dẫn người vội vàng đuổi tới rất nhanh, đến nơi thấy chúng tôi không sao, vẻ mặt ông ta mới thả lỏng.
Bansha nói: “May là các cậu không sao, nếu Dương mà xảy ra chuyện gì, ông Suchat nhất định sẽ g.i.ế.c tôi”.
Tôi lắc đầu, Suchat đâu có đáng sợ như vậy.
Tuy không tính là hiểu ông ta, nhưng tôi cũng nhìn ra được ông ta vẫn là người xem trọng lợi ích hơn tất cả.
Dù sao, ở đây là Chiêng Ray, không phải Chiêng May, nếu tôi bị thương ở nơi này thì tất cả là lỗi của Bansha, sau này cũng không ai dám làm việc cho ông ta nữa.
Sau khi có đám người Bansha gia nhập, người của chúng tôi đã gần đạt đến con số năm mươi, hầu như trong tay ai cũng có vũ khí nóng.
Tôi phân chia nhiệm vụ xong, bảo Bansha để lại mấy anh em ở đây trông chừng, còn tất cả những người khác thì đi về phía cung điện.Khéo thay chúng tôi còn chưa đến cung điện, ba nội ứng còn lại do Đỗ Minh Cường cử tới đã chủ động tìm đến.
Roga gật đầu với tôi, nói đúng là bọn họ, tôi mới buông lỏng cảnh giác, hỏi bọn họ rốt cuộc là chuyện gì.
Một người trong số họ nói trước kia có thể xác định được hai đứa nhỏ ở trong cung điện, vì có thể nghe thấy tiếng kêu khóc, còn hiện tại đã nửa tiếng trôi qua nhưng không nghe thấy tiếng gì nữa.
Nên họ không chắc hai đứa nhỏ có còn ở trong đó hay không.