Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 660

Cập nhật lúc: 2025-04-15 04:30:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúng tôi quyết định đi đến phố chợ đêm, trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng các sạp hàng nhỏ đã lần lượt bày hàng ra rồi, chẳng mấy chốc, cả con phố đã đầy ắp người.

 

 

Tôi và Ôn Hân đi hết cả con phố, cô ấy vừa vui vẻ vừa kích động hết chỉ cái này đến nhìn cái khác rồi đòi mua như một cô nhóc mười tuổi.

 

Vì cô ấy vừa mua quần áo và điện thoại cho mình, nên tôi cũng vung tay làm công tử Bạc Liêu một lần, mua hết những thứ mà cô ấy thích, cuối cùng thành ra phải xách một đống đồ.

 

Lúc rời khỏi phố đồ ăn vặt, cái miệng xinh xắn đáng yêu của Ôn Hân đã dính đầy dầu mỡ, thậm chí còn có một vệt ớt trên mặt.

 

Tôi như một ông bố chu đáo lau sạch cho cô ấy. Lúc tôi nói suy nghĩ của mình với Ôn Hân, cô ấy la lên, rồi bắt đầu đánh tôi.

 

Đương nhiên tôi không thể để cô ấy được như ý nguyện, nhưng tay tôi còn đang xách túi lớn túi nhỏ, nên đành đánh bài chuồn.

 

Vì thế một cảnh tượng vừa hài hước vừa ấm áp đã xuất hiện trên con phố chợ đêm.

 

Tôi cầm một đống túi giấy chạy ở đằng trước, Ôn Hân thì tức giận đuổi theo phía sau, khiến người đi đường xung quanh đều nhìn ngó.

 

Chạy mệt rồi, chúng tôi bèn tìm một cái ghế để ngồi nghỉ, tôi nói: “Ôn Hân, sao lúc nãy cậu cứ như đứa trẻ con thế?”

 

Ôn Hân liếc tôi một cái: “Còn cậu, sao giống mấy ông chú biến thái thế?”

 

Tôi mỉm cười lúng túng: “Cậu chơi mệt chưa? Nếu rồi thì chúng ta về nghỉ thôi. Tôi đi kiếm đại một cái khách để ở tạm đã, cậu mau về nhà đi. Con gái con đứa khuya rồi mà còn ở ngoài là nguy hiểm lắm!”

 

Khóe miệng Ôn Hân nhếch lên, nở một nụ cười gian xảo: “Phương Dương, cậu không đưa tôi về à?”

 

Tôi ngẩn ra nói: “Cái này thì thôi. Nhỡ tôi đưa cậu về, song bị hiểu lầm thì sao?”

 

Không ngờ tôi vừa dứt lời, Ôn Hân đột nhiên “a” một tiếng rồi dựa vào người tôi, che mắt cá chân nói: “Tôi bị đau chân rồi, cậu mau đưa tôi về nhà đi”.

 

Trán tôi nổi đầy vạch đen: “Tôi nói này, cậu diễn giả quá đấy! Ngồi trên ghế mà cũng bị trẹo chân à?”

 

Ôn Hân gân cổ lên nói lý: “Sao? Không được à? Nhanh lên, nếu hôm nay cậu không đưa tôi về nhà thì tôi cứ ngồi đây đấy!”

 

Thấy Ôn Hân kiên quyết như vậy, tôi đành đồng ý.

 

Còn Ôn Hân thì vui đến nỗi nhảy lên khỏi ghế, tôi nói: “Không phải cậu bị trẹo chân à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-660.html.]

“Khỏi nhanh thế!” Ôn Hân chớp đôi mắt vô tội nhìn tôi.

 

Tôi thấy ngạc nhiên với trò chơi xấu bất ngờ này của Ôn Hân.

 

Phải biết là trước kia, cô ấy không hề như thế này.

 

Không biết đi đâu một thời gian, học thói hư tật xấu mất rồi.

 

Dù trước kia, cô ấy không quá lạnh lùng, nhưng cũng có vẻ xa cách, trước mặt người khác thì luôn giữ vẻ thờ ơ, hời hợt, còn giờ thì chẳng khác gì nữ lưu manh.

 

Tôi đứng dậy, vì phải xách nhiều đồ, nên nói: “Có thể vứt mấy thứ mà cậu không ăn đi không?”

 

“Không! Đây là những thứ cậu tặng tôi, tôi đã ăn đâu, sao ném đi được?” Ôn Hân lập tức phản đối.

 

“Nhưng nếu cậu muốn ăn mấy thứ này, chưa nói đến chuyện có ăn được hết hay không, nhưng kiểu gì cũng bị béo lên đấy!”

 

“Dào ôi, xem kìa… Để tôi xách đỡ cho cậu một nửa, thế được chưa?”

 

Nói rồi, Ôn Hân khéo léo cầm lấy mấy chiếc túi trong tay tôi, lập tức xách mấy món ăn vặt như đậu phụ thối, khoai tây chiên mà cô ấy vừa ngửi đã thấy thơm nức mũi lúc đi dạo trên con phố đồ ăn vặt ban nãy. Vì quá nhiều đồ, nên chúng tôi quyết định bắt taxi.

 

Lúc lên xe, người tài xế còn nhìn chúng tôi với ánh mắt kinh ngạc.

 

Tôi hỏi có chuyện gì thì người tài xế thẳng thắn đáp: “Cặp vợ chồng son cô cậu làm màu quá đấy”.

 

“Vợ chồng son? Không không, chú hiểu lầm rồi, tôi và cô ấy…”

 

Câu nói của người tài xế làm tôi ngẩn người, tôi vội giải thích, nhưng không ngờ ông ấy lại thở dài nói: “Còn giải thích gì nữa? Hai người còn đang mặc đồ đôi kìa, tưởng tôi nhiều tuổi nên không biết gì à?”

 

Tôi vội nhìn Ôn Hân, chỉ thấy quả nhiên bộ đồ trên người chúng tôi giống hệt nhau. Cùng lúc đó, tôi còn thấy sau áo cô ấy có dòng chữ “yêu anh”.

 

Tôi rùng mình, lập tức kéo áo mình lại xem.

 

Quả nhiên, sau áo tôi cũng viết hai chữ “yêu em”!

 

Tôi chột dạ, khóc không ra nước mắt: “Ôn Hân, cậu hại tôi rồi!”

 

Ôn Hân liếc nhìn tôi: “Tôi mặc kệ, ai bảo cậu biến mất hẳn ba tháng hả!” Thoáng cái, tôi và Ôn Hân đã đến nhà của cô ấy, nhưng lúc đó, tôi lại thấy kinh hãi.

Loading...