Ý không ở trong lời nói, mà có liên quan đến Ôn Hân.
Tên ấy muốn mượn cơ hội này để bắt Ôn Hân ra mặt, từ đó cô ấy lại mang ơn anh ta. Tôi thật sự phải cảm thán, thương trường như chiến trường, câu này quả nhiên không sai.
Tôi thấy hơi nôn nóng day huyệt thái dương, dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình về chuyện này với Đồng An Chi, và chỉ nói Ôn Hân là bạn bình thường của tôi.
Mà tối nay, chúng tôi không được vui vẻ cho lắm.
Đồng An Chi ngạc nhiên hỏi: “Ý cậu là vì Ôn Hân, nên Lý Hoài Minh mới bắt tôi bảo hai cậu tới gặp cậu ta?”
“Chính xác. Dù nói câu này ra hơi mất mặt, nhưng tôi vẫn phải nói. Vụ đàm phán lần đó của tôi với Triệu Thư Hằng thật ra chẳng ra sao cả, sở dĩ National đồng ý ký hợp đồng với chúng tôi kèm các điều kiện ưu đãi, hình như đều là nhờ Ôn Hân nói giúp”.
Tôi không khỏi cười khổ.Vốn dĩ chuyện này chẳng có gì phải lo lắng cả, cùng lắm thì tôi và Triệu Thư Hằng lại ra mặt thôi. Nhưng bây giờ, chuyện này lại dính đến Ôn Hân thì hình như phức tạp rồi.
Đồng An Chi trầm mặc, một lúc sau lại hỏi tôi: “Ôn Hân chính là cái cô vừa đi cùng cậu đấy hả?”
Tôi gật đầu: “Ừ, nhưng tôi nói mấy câu lỡ lời, chắc giờ cô ấy sẽ giận mấy hôm đấy”.
“Nhưng anh Đồng này, chắc anh cũng biết từ trước tới nay, tôi làm bất cứ chuyện ngì cũng là vì Bạch Vi. Vì thế bây giờ, nếu tôi lại đi tìm Ôn Hân, sẽ khó tránh khiến người ta hiểu lầm. Không khéo nếu nhà họ Cung biết chuyện, còn sai người đi mật báo tin tức cho nhà họ Bạch cũng nên”. Tôi giải thích, dù nhà họ Cung đã tách khỏi nhà họ Bạch, nhưng đã bị thiệt hại nặng nề.
Nếu có thể khiến Đồng An Chi hạ quyết tâm, có lẽ đây cũng là một cơ hội. Qua chuyện này, tôi cũng hiểu ra một vấn đề.
Nếu sự nỗ lực của tôi tạm thời không làm gì được nhà họ Cung, nhưng tôi có thể mượn sức của người khác.
Đồng An Chi nhắm mắt suy nghĩ, còn tôi thì chậm rãi đi đến cạnh Triệu Thư Hằng, khẽ hỏi: “Vừa nãy, anh cảm ơn tôi gì thế?”
Triệu Thư Hằng liếc nhìn Đồng An Chi: “À, cảm ơn anh đã nói giúp tôi, không kiểu gì về nhà, tôi cũng bị bố tôi đánh gãy chân”.
Tôi nhún vai: “Tôi còn tưởng chuyện gì, nếu thế thì không có gì phải lo rồi”.
Triệu Thư Hằng nháy mắt ra hiệu nói: “Anh làm gì với Ôn Hân, mà chọc cho người ta tức giận thế hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-663.html.]
Tôi nhướn mày: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có hỏi nhiều”.
Triệu Thư Hằng vừa định phản bác, tôi đã chỉ vào Đồng An Chi, anh ta lập tức như con gà chọi thua, rụt người lại, uể oải.
Không bao lâu sau, Đồng An Chi đã dần hiểu ra, nhìn tôi nói: “Thế này đi. Phương Dương, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chắc cậu vẫn phải đi. Chỉ cần cậu có thể nhờ Ôn Hân giúp, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý”. Tôi trầm mặc.
Một là tôi không biết lời này của Đồng An Chi có đáng tin hay không.
Với một thương nhân mà nói, lời của ông ấy đã mất uy tín rất nhiều lần rồi. Hai là tôi vừa “thoát khỏi” chỗ của Ôn Hân, giờ lại liên lạc với cô ấy thì có vẻ không được hay cho lắm. Do dự một lát, cuối cùng tôi vẫn đồng ý với Đồng An Chi.
Dù lần này, tôi vẫn bị ông ấy lợi dụng, nhưng đây cũng coi như là tôi giúp cho tập đoàn Vọng Thiên.
Bất kể thế nào, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn tập đoàn này cứ thế bị người trong nội bộ reo rắc muôn vàn nguy cơ được.
Nếu tập đoàn Vọng Thiên có làm sao, kết quả trực tiếp của phản ứng dây chuyền chính là công ty con mà Đồng An Chi hợp tác với nhóm Đỗ Minh Cường ở bên Xiêng La cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Nghiêm trọng hơn khéo còn ảnh hưởng đến chủ quyền, biết đâu những kẻ tâm cơ sẽ lợi dụng những sơ hở này để thay đổi mọi quyền lực trong công ty con.
Đến lúc đó, mọi cố gắng của chúng tôi đều sẽ thành công cốc hết. Dù đã bàn việc xong, nhưng Đồng An Chi vẫn trò chuyện với tôi thêm một lúc rồi mới đi.
Ông ấy còn nói phòng của mình và Triệu Thư Hằng ở sát vách phòng tôi. Vì thấy lâu lắm rồi chúng tôi không được nghỉ ngơi, nên ông ấy đã đặt lịch hẹn cho chúng tôi vào buổi chiều.
Trước khi hai người họ đi, tôi kéo Triệu Thư Hằng lại, hỏi nhỏ: “Cảnh sát Tề về Yến Kinh rồi à?”
Triệu Thư Hằng nghi hoặc đáp: “Đương nhiên, anh hỏi chuyện này làm gì?”
Nói rồi, Triệu Thư Hằng chợt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, rồi cười nham hiểm nói: “Tôi hiểu rồi, lẽ nào anh còn đứng núi này trông núi nọ, dự bị à?”
“Dự bị cái gì?”
“Dự bị bạn gái ấy!” Triệu Thư Hằng nói xong, tôi lập tức câm nín.
Bất kể là chuyện gì, tên này luôn có thể liên tưởng ngay tới những điểm rất kỳ quái. Tôi không thèm quan tâm đến anh ta nữa, lập tức đóng cửa.