Đương nhiên bây giờ chúng tôi còn phải đối mặt với một vấn đề khác, đó chính là lương thực. Ai cũng biết gió lạnh ùa về có nghĩa là mùa đông đã đến, mà hầu hết các con vật đều sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông vào mùa này.
Đến lúc ấy, chúng tôi muốn bắt cá hoặc tìm nguồn nước cũng sẽ gặp muôn vàn gian khó. Vì thế tôi quyết định phải đi ra ngoài để tìm kiếm tiếp, xem có phát hiện ra thứ gì không.
Dẫu sao bây giờ để Bạch Vi ở lại đây, tôi cũng thấy khá yên tâm. Nếu là người thì sẽ không thể nào phát hiện ra chỗ này của chúng tôi, vì nóc hang là sườn núi trơn bóng.
Trong thời tiết giá lạnh này, sẽ chẳng có ai ngốc đến nỗi leo lên đấy cho c.h.ế.t rét cả. Còn động vật thì càng không phải lo, vì chúng ranh mãnh hơn con người nhiều.
Có lẽ vì hệ sinh thái ở đây tự tạo thành một hệ thống riêng, nên chẳng mấy chốc, tôi đã tìm thấy quả dừa và những thực phẩm khác.
Nhưng chỉ dựa vào những thứ này thì chúng tôi không thể sống sót qua mùa đông lạnh giá này được, nên tôi nghiến răng tiếp tục đi ra ngoài.
Với thời tiết này mà đi ra ngoài biển thì chẳng khác nào tự sát, đấy là còn chưa nói đến con mãng xà khổng lồ khiến người ta sợ phát khiếp kia, mà nhiệt độ hiện tại dưới biển có thể khiến tôi không quay về được nữa.Vì thế, tôi chỉ có thể chuyển hướng đi vào rừng.
Nhưng có lẽ vì lý do thời tiết, tôi chẳng thể tìm thấy các con động vật nhỏ như thỏ hay gà rừng ở những nơi mà chúng thường hay lui tới nữa.
Còn khu rừng phía trước thì tôi rất ít khi đi vào, nên giờ tôi đang phân vân không biết có nên đi vào hay không.
Tôi từng phát hiện có khá nhiều dấu vết của thú dữ trong khu vực phía trước, ví dụ như dấu chân của hổ, báo gấm… Đây chính là lý do tôi không dám tự tiện đi vào đây.
Nhưng bây giờ, khu vực bên ngoài đã không còn động vật nhỏ nữa, nếu tôi không đi vào đây, sớm muộn gì chúng tôi cũng c.h.ế.t đói. Tôi đắn đo suy nghĩ, bây giờ, tôi bắt buộc phải mở rộng phạm vi hoạt động của mình.
Mà những con thú ăn thịt này chắc cũng giống tôi, nên thật ra tôi có đi vào khu vực này hay không cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Nghĩ vậy, tôi đã bình tĩnh lại.
Tôi hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt cây gậy gỗ được tôi vót nhọn một đầu, sau đó chầm chậm đi vào trong rừng.
Điều khiến tôi vui mừng là không bao lâu sau, đã có một con mồi chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt của tôi – đó chính là một con lợn rừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-697.html.]
Dù thế nào, tôi cũng phải sống.
Hồi ở Xiêng La và Yến Kinh, biết bao lần thập tử nhất sinh mà tôi vẫn sống sót thì lần này đã là gì? Tôi cẩn thận tìm kiếm dấu vết của con mồi trong rừng, đồng thời đề phòng các con vật khác tập kích.
Chẳng mấy chốc đã có một con mồi không thể phù hợp hơn xuất hiện trong tầm mắt tôi.Đó là một con lợn rừng.
Con lợn rừng này không to, chỉ khoảng mấy chục cân, lông trên khắp người nó đen xì, ranh nanh vẫn còn nhỏ, xem ra con lợn rừng này mới lớn thôi. Chỉ cần tôi bắt được cơ hội là có thể hạ nó bằng một đòn và g.i.ế.c được nó ngay.
Mà với một con lợn to cỡ này, có thể đủ cho tôi và Bạch Vi ăn trong mấy tháng. Lúc này, con thú hoang không hề phát hiện ra tôi đang núp sau bụi cây, nó đang vui vẻ ủn đống cỏ và rễ cây ở phía trước.
Tôi nín thở, im lặng, ngắm vào nó… Con thú hoang vẫn đang vui vẻ chạy quanh đống cỏ, đúng lúc này, nó đột nhiên dừng lại.
Nó nhìn sang phía bên phải, thì ra là mấy con chim. Nên nó lại tiếp tục ùn cỏ. Tôi vung mạnh tay lên, tôi phi cây gậy gỗ chứa đầy sức mạnh như phóng cây lao đ.â.m thẳng vào cổ con lợn rừng.
Nó bị một lực mạnh làm chấn động lăn lộn, sau đó bắt đầu kêu rên đau đớn. Tôi nuốt nước miếng, không dám do dự tiếp.
Bây giờ, con lợn rừng đang gào thét và m.á.u ở cổ nó liên tục chảy ra.
Nếu tôi không nhanh chóng xử lý nó, khéo rất nhanh sẽ có động vật cướp mồi mới chạy đến đây.
Đến lúc đó, tôi có muốn chạy cũng khó. Ở ngoài mà săn bắt lợn rừng là hành vi trái pháp luật, nhưng ở đây, nếu không g.i.ế.c nó thì tôi và Bạch Vi sẽ c.h.ế.t mất.
Tôi thầm mặc niệm cho nó ba câu, sau đó đi đến gần nó.Trông thấy tôi đi đến, con lợn rừng lập tức nằm thẳng cẳng dưới đất.
Nhưng “cây giáo” đơn giản của tôi đã cắm sâu vào cổ nó, dưới đất lênh láng m.á.u trông rất nhức mắt, còn con lợn rừng thì đã cạn kiệt sức lực từ lâu. Tôi dùng sức rút cây giáo ra, sau đó lại liên tục đ.â.m thêm vài nhát vào người nó.
Cuối cùng con lợn rừng không còn kêu nữa, hoàn toàn tắt thở. Tôi không dám thả lỏng, vừa tiếp tục chú ý tình hình xung quanh, vừa dùng vài nhành cây trói con lợn rừng này lại, rồi kéo lê nó trêи mặt đất về.