Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 714

Cập nhật lúc: 2025-04-07 07:21:22
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi và Hồ Kiếm cẩn thận leo lên nóc hang, tôi đang thấy nghi hoặc thì nghe thấy Hồ Kiếm “Á” lên một tiếng, tôi hỏi làm sao thì y đáp: “Nóc hang này là lạ, có một mùi rất kỳ quái”.

 

Tôi ngửi kỹ trong không khí, nhưng vẫn không thấy gì, bèn hỏi: “Mùi gì cơ?”

 

Hồ Kiếm nuốt nước miếng, nhìn tôi nói: “Có mùi nước tiểu của sói cái”.

 

Nước tiểu của sói cái?Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Hồ Kiếm lại nói: “Có người muốn hại chúng ta, vì thế mới cố ý đổ nước tiểu của sói cái ra đây, để thu hút cả bầy sói. Sau khi sói đực đến, đương nhiên sẽ ngửi thấy mùi trên người của chúng ta và bắt đầu tấn công chúng ta. Chỉ có điều là người hại chúng ta không ngờ rằng hang động của chúng ta lại rất an toàn. Đừng nói là lũ sói này, đến một con khỉ muốn chui vào còn khó”.

 

“Trước kia, tôi là thợ săn trong núi nên rất nhạy cảm với những mùi này. Chỉ cần có mùi nước tiểu của sói cái, chúng ta phải lập tức rút lui ngay. Vì chẳng có người thợ săn nào dám chống lại cả một bầy sói đực đang phát điên cả”.

 

Nói xong, y lại nổi nghi hoặc: “Nhưng điều kỳ lạ là thường thì lũ sói đực này sẽ không bỏ đi, mà luôn canh chừng ở đây mới phải. Nhưng tại sao chúng lại bỏ đi mất rồi?”

 

Tuy nhiên ngay sau đó, tôi đã tìm thấy đáp án khiến y đau đầu. Tôi bước lên trước vài bước, cảnh tượng khiến tôi khiếp sợ hơn đã xảy ra.

 

Trên nền tuyết cách chúng tôi không xa, tôi lờ mờ nhìn thấy xác của mấy con sói xám đã chết. Tôi nhìn ngó xung quanh, xác định không hề có điều gì bất thường.

 

Tôi và Hồ Kiếm lập tức kéo mấy cái xác sói về hang, khi nhìn thấy mấy cái xác này, chúng tôi đều trầm mặc.

 

Tình hình giống hệt lần trước mà chúng tôi phát hiện, mấy con sói này cũng c.h.ế.t bởi một đòn duy nhất, cổ chúng có một vết cắn to và hai lỗ m.á.u rất sâu và rõ ràng, hai con sói đực này vẫn bị g.i.ế.c trong trạng thái không hề phản kháng.

 

Chúng tôi lật cái xác sói lại, lồng n.g.ự.c nó cũng bị cắn thủng một lỗ, trái tim đã biết mất. Thao tác quen thuộc này khiến chúng tôi không khỏi nghĩ tới một điều, loài vật ăn thịt thần bí lần trước vẫn chưa đi xa, mà tiếp tục mai phục ở xung quanh đây, chờ cơ hội để g.i.ế.c chúng tôi.

 

Tôi hít sâu một hơi nói: “Kệ đi, chúng ta cứ ăn trước đã. Mùi vị của thịt sói khá ngon, xương cũng rất được”.

 

Dù mọi người đều không nói gì, nhưng lần này đã khác trước, chúng tôi trầm mặc một cách lạ thường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-714.html.]

Mùi vị thì đúng là vẫn ngon như trước, nhưng cảm giác thèm ăn đã giảm đi rất nhiều.

 

Vì thế, cả một ngày mà chúng tôi chỉ ăn hết nửa con sói xám. Tôi có một suy nghĩ buồn cười là không ai muốn ăn nhiều để đỡ phải đi vệ sinh, cho loài vật ăn thịt thần bí tập kích.

 

Xác sói xám mà chúng tôi phát hiện ra lần này không chỉ là lý do khiến lũ sói giải tán, mà còn làm tăng bóng ma tâm lý cho chúng tôi trong những ngày tiếp theo.

 

Nếu không giải quyết được vấn đề này, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ c.h.ế.t trong áp lực và sợ hãi. Nhưng đến giờ, đến cái bóng của loài vật ăn thịt thần bí đó, chúng tôi cũng chẳng thấy đâu thì dễ gì mà xử nó được?

 

Đương nhiên, câu nói lúc trước của Hồ Kiếm đã khiến cơn phẫn nộ trong tôi dâng lên thêm.

 

Vốn dĩ tôi chỉ định đòi lại thức ăn từ đám người đã ăn trộm đồ đạc của chúng tôi, còn trừng phạt gì đó thì thôi.

 

Nhưng bây giờ xem ra, ta không hại người thì người sẽ hại ta rồi. Đám người này không chỉ lấy cắp đồ ăn của chúng tôi, mà còn dùng nước tiểu của sói cái để dụ bầy sói đến, định dồn chúng tôi vào chỗ chết.

 

Thù cũ hận mới gộp lại, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho họ biết cái giá khi chọc tôi nổi giận!

 

Chúng tôi lại ở trong hang thêm một ngày, xác sói đã bị chúng tôi ăn hết quá nửa.

 

Buổi tối, bão tuyết lại có xu hướng mạnh hơn, một dự cảm bất thường càng dâng lên mãnh liệt trong lòng chúng tôi.

 

Tôi gọi Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng lại gần, ba người chúng tôi lại dùng ít giá gỗ để gia cố thêm cho cánh cửa gỗ ở phía trước.

 

Cho đến khi xác định đã không còn việc gì để làm nữa, chúng tôi mời nằm ngủ trên chiếc giường đã trải sẵn cỏ khô. Nhưng trong lúc mơ màng, tôi còn chưa ngủ thì chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai.

 

Tôi rùng mình, ngồi bật dậy, trêи chiếc giường của ba cô gái đối diện chúng tôi, vị trí của Hàn Mỹ Kỳ đã trống trơn.

 

Cánh cửa gỗ ở cửa hang đã bị mở, gió lạnh đang lùa vào bên trong. Lòng tôi trùng xuống, Hàn Mỹ Kỳ xảy ra chuyện rồi!

Loading...