Một giọng nói khác vang lên: “Hầy, tiếc quá, bây giờ trong nhóm chúng ta không ai biết nấu nướng, thịt cũng khó ăn muốn chết, tôi nhớ cái vị đó quá đi mất…”
Nghe xong, lửa giận từ đáy lòng tôi lập tức bùng lên, hai mắt Triệu Thư Hằng cũng lập tức trở nên đỏ ngầu, anh ta muốn đứng dậy nhưng bị tôi giữ lại.
Tôi cố nén cơn giận nói: “Đừng vội, chúng ta nghe tiếp xem có tin tức gì không đã”.
Viên Dung! Vương Cương! Còn có cái người gọi là anh Lý mà bọn họ nhắc đến nữa, rốt cuộc tôi cũng tìm được thủ phạm rồi, tôi siết chặt khẩu s.ú.n.g săn trong tay.
Đúng là nồi nào úp vung nấy, tên khốn Vương Cương này, lúc trước tôi đã cứu anh ta một mạng, mà anh ta lại lấy oán báo ơn.
Bây giờ, hai người họ đã gia nhập vào một nhóm khác, đã thế còn dẫn người tới cướp sạch mọi thứ trong sào huyệt của chúng tôi.
Như vậy cũng không sao, gã thủ lĩnh trong nhóm của bọn họ tên là anh Lý gì đó cũng là cái loại bụng dạ nham hiểm.
Nhân lúc chúng tôi đang thiếu thốn đồ ăn, gã còn dẫn dụ bầy sói đến, tính mượn d.a.o g.i.ế.c người.
Tôi cảm thấy lồng n.g.ự.c mình như sắp nổ tung, nhưng để biết được nhiều thông tin hơn, chúng tôi vẫn phải nhẫn nhịn.
Ba cô gái tiếp tục trò chuyện, tôi lắng nghe cũng hiểu đại khái là anh Lý trong nhóm của họ tên là Lý Hạo, là thủ lĩnh của nhóm, phó thủ lĩnh là một tên đô con cơ bắp cuồn cuộn, giỏi đánh đ.ấ.m hơn Lý Hạo nhiều.
Nhưng ở trên hòn đảo hoang này, sức mạnh của một cá nhân không thể nào quan trọng bằng trí thông minh được. Vì thế tên cơ bắp này chỉ làm phó thủ lĩnh.
Trong nhóm họ có tất cả là tám người, ngoài Lý Hạo và tên cơ bắp ra, còn có ba người đàn ông nữa, trong đó có một người tên là Vương Hạo, còn lại thì đều là người Xiêng La.
Vì mấy người Xiêng La này nhập hội sau, nên thuộc tầng lớp cấp thấp nhất, phải làm việc vặt như cu li, sau đó Lý Hạo sẽ cho họ đồ ăn.
Ban đầu nhóm của họ chỉ có Lý Hạo và tên cơ bắp, sau khi Vương Cương và Viên Dung nhập hội, bốn người bọn họ đã đến hang động của chúng tôi để cướp đồ ăn, đây cũng là lý do vì sao ngày trước họ lại lén lén lút lút như vậy.
Lý Hạo cũng là một người thông minh, sau khi biết được thực lực của chúng tôi qua lời kể của Vương Cương, gã đã chọn cách mượn d.a.o g.i.ế.c người.
Đáng tiếc là con hổ răng kiếm hung dữ đó đã giúp chúng tôi giải quyết một rắc rối lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-721.html.]
Dù chúng tôi phải trải qua nguy hiểm, nhưng cũng coi như gặp may thoát chết. Về sau nhóm họ tăng thêm thành viên, ngoài Viên Dung ở dưới suối nước nóng ra, hai người khác nhập hội sau, gồm cả hai người Xiêng La nữa.
Nhưng hình như trong nhóm của Lý Hạo không còn ai có nhân tính nữa cả, bọn họ chẳng khác nào người nguyên thủy.
Có tất cả là ba cô gái trong nhóm của bọn họ, ngoài hai người Xiêng La không được tòm tem ra, gần như ba cô gái này đã trở thành vật sở hữu của ba người đàn ông còn lại.
Đương nhiên Lý Hạo là người được ưu tiên nhất, tiếp đến là tên cơ bắp, cuối cùng mới là Vương Cương vì anh ta chỉ được cái mã thôi chứ không ăn thua.
Tôi thầm thấy vừa cảm khái vừa phẫn nộ, cuối cùng nửa tiếng sau, ba cô gái cũng tíu tít đi lên bờ, tiếng mặc quần áo xì xoạt vang lên.
Trong đầu tôi không hề có một chút cảm giác ham muốn nào, mà chỉ thấy phẫn hận.
Cảm giác ba người họ đã mặc đồ xong, tôi và Triệu Thư Hằng đang nghiến răng như sắp không kiềm chế được nữa cùng đứng bật dậy, tôi chĩa họng s.ú.n.g về phía Viên Dung từ xa, cười lạnh nói: “Lâu rồi không gặp!”
Bọn họ đều đã mặc quần áo tử tế, đang thu dọn quần áo ở dưới đất, chuẩn bị rời đi. Ba người họ “a” lên một tiếng, sau đó phản ứng lại.
Bị họng s.ú.n.g của tôi chĩa vào, gương mặt vốn ửng đỏ vì ngâm mình dưới suối nước nóng của Viên Dung lập tức trắng bệch.
Cô ta lít nhít nói: “Phương.., Phương Dương, các anh chưa c.h.ế.t à?”
Hai người phụ nữ khác cũng đã phản ứng lại: “Anh, anh chính là Phương Dương?”
Tôi cười lạnh đáp: “Còn ai giả mạo nữa chắc? Lắm lời vừa thôi, tôi bảo các cô làm gì thì các người phải làm nấy, nếu không ông đây sẽ b.ắ.n c.h.ế.t cả lũ chúng mày luôn”.
Trong cơn giận dữ, tôi cũng đã tuôn ra những lời thô tục.
Bây giờ, tôi chỉ muốn bảo họ dẫn đường, sau đó tìm đến nơi nhóm Lý Hạo ở để xử lý bọn chúng.
“Đừng, đừng g.i.ế.c chúng tôi”.
Nghe thấy lời hăm dọa của tôi, một cô gái trông khá đầy đặn lập tức biến sắc mặt, run rẩy quỳ rạp xuống đất, bắt đầu cởi quần áo: “Chỉ cần các anh không g.i.ế.c tôi, các anh bảo tôi làm gì cũng được…”
Một cô gái khác cũng không chịu yếu thế: “Tôi, tôi cũng vậy”. Nói rồi, cô gái đó cũng bắt đầu cởi quần áo.