“Im mồm! Đứa nào cởi hết đồ trước, tao sẽ g.i.ế.c đứa ấy!” Tôi nhìn chằm chằm vào hai cô gái chỉ còn lại bộ đồ lót trên người, lạnh lùng nói.
Triệu Thư Hằng thì có vẻ chán ghét cau mày: “Với cái nhan sắc này của các người, có dâng đến tận miệng, ông đây không cũng không thèm”. Hai cô gái đó lập tức cứng người, vội dừng động tác.
Chỉ có Viên Dung hết sửng sốt lại đến sợ hãi: “Đừng g.i.ế.c tôi, tôi đồng ý với các anh. Các anh bảo gì, chúng tôi sẽ làm nấy!”
Tôi đáp được, vậy giờ các cô dẫn đường về nơi ở của mình đi.
Viên Dung do dự một lát, Triệu Thư Hằng phóng nhanh cây thương gỗ trong tay qua, đ.â.m chính xác vào chỗ đất ngay trước mặt Viên Dung, lực ném của anh ta rất mạnh, lúc cây thương đ.â.m xuống đất, thân trên còn không ngừng rung lắc nhè nhẹ.
Viên Dung lập tức sợ đến mức tè ra quần, đôi chân mềm nhũn quỳ xuống đất, bắt đầu nức nở nói: “Đừng g.i.ế.c tôi, đừng g.i.ế.c tôi. Tôi, tôi dẫn các anh đi”.
Nhưng tôi đã không thể thấy đồng cảm được với những giọt nước mắt của người phụ nữ này. Hai lần trước cũng chỉ vì tôi mềm lòng, mà suýt nữa đã rước tai họa cho cả nhóm.
Nếu lần này, tôi lại dễ dàng bỏ qua cho bọn họ thì không phải tự làm khổ mình hay sao? Tôi liếc nhìn, dưới người Viên Dung đang có nước chảy ra, mùi khai bắt đầu bốc lên.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, dẫn chúng tôi về chỗ của các người thì tôi sẽ tha cho các cô. Còn không thì khỏi cần về nữa!” Tôi thản nhiên nói, vừa dứt câu, ba cô gái đó đã tranh nhau đồng ý ngay.
Tôi và Triệu Thư Hằng nhìn nhau, rồi bảo ba người họ đi trước dẫn đường, chúng tôi lại đi sâu vào trong rừng.
Trước khi đi vào rừng, ba cô gái đã bôi một ít phấn bột màu trắng lên người.
Tôi đang thấy kỳ lạ thì Viên Dung giải thích đây là bột phấn để chống bị côn trùng đốt. Tôi và Triệu Thư Hằng không chút khách sáo cướp hết chỗ bột phấn trên người bọn họ.
Đúng như họ nói, phía Bắc hòn đảo khá lạnh, ít côn trùng, nhưng điều này không có nghĩa là chúng tôi không cần đến thứ này. Đi theo ba cô gái đó, chẳng mấy chốc, tôi và Triệu Thư Hằng đã đi tới một khe núi nhỏ.
Gọi là khe núi, nhưng thật ra đây là một vùng trũng.
Tuy nhiên vì xung quanh được bao bởi rừng cây rậm rạp nên tính ẩn nấp khá cao, nhưng một khi gặp phải thú dữ thì c.h.ế.t là cái chắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-722.html.]
Viên Dung nói Lý Hạo đã chế một loại bột phấn tương tự như hùng hoàng để rắc ở xung quanh đây, làm vậy thì buổi tối bọn họ có thể yên tâm ngủ ngon giấc.
Dù bây giờ tôi đang có ý định g.i.ế.c đám người này, nhưng cũng phải thấy nể phục.
Cái gã tên là Lý Hạo đúng là có chút tài năng, khả năng cao gã cũng là thợ săn, nên mới thông thuộc tình hình trong rừng như vậy.
Chúng tôi trốn sau mấy cái cây để theo dõi, lúc này, trong khe núi có một đống lửa.
Một người đàn ông trông nho nhã, gầy yếu đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở chỗ cao nhất bên trong, bên cạnh gã là một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn đang cầm một cái cung tên nghĩ ngợi gì đó.
Có lẽ hắn chính là phó thủ lĩnh mà ba cô gái nhắc đến. Ngồi cách tên cơ bắp không xa là Vương Cương đang nấu cơm, anh ta vừa bỏ thịt vào trong nồi, vừa lén lút xé hai miếng thịt khô bỏ vào miệng.
Bên cạnh khe núi là hai người Xiêng La có nước da khác hẳn với chúng tôi, họ đang ôm một bó củi, sau khi đặt củi xuống thì đi ra ngoài. Tôi hít sâu một hơi, trao đổi ánh mắt với Triệu Thư Hằng.
Triệu Thư Hằng lập tức hiểu ý của tôi, chúng tôi nhìn sang ba cô gái, Viên Dung hoảng sợ nhìn chúng tôi, lí nhí nói: “Đừng g.i.ế.c tôi, tôi đã dẫn các anh đến đây rồi mà!”
Tôi nói: “Đương nhiên tôi sẽ không g.i.ế.c các cô, nhưng bây giờ tôi muốn các người phải im lặng”.
Ba cô gái đó nuốt nước miếng, tôi và Triệu Thư Hằng mỗi người vung tay lên c.h.é.m một phát vào cổ của hai cô gái, bọn họ lập tức ngã xuống đất ngất xỉu.
Chỉ còn lại Viên Dung, cô ta hoảng loạn nói: “Các anh, các anh không được g.i.ế.c tôi. Nếu các anh g.i.ế.c tôi, tôi sẽ, tôi sẽ la lên…”
Nhưng cô ta còn chưa nói hết câu, Triệu Thư Hằng đã nhanh tay lẹ mắt vung tay đập Viên Dung một phát, cô ta lập tức cũng ngã xuống đất ngất xỉu.
Tôi hít sâu một hơi, ba cô gái này không có sức chiến đấu nên tôi có thể tha cho bọn họ.
Nhưng mấy tên trong khe núi kia thì hôm nay nhất định phải chết!
“Triệu Thư Hằng, anh đi xuống dưới trốn đi, cách xa quá thì lực của cây thương gỗ sẽ không đủ mạnh. Hôm nay, tôi phải đập c.h.ế.t mấy thằng này, không thì sau này chắc sẽ không có ngày yên ổn trên hòn đảo này được mất”. Tôi nói nhỏ.
Triệu Thư Hằng lập tức đồng ý, sau đó lùi lại mấy bước, lén lút đi ra bên ngoài hang núi ở một góc mà mấy người bên trong không nhìn thấy được.