Qua nhiều lần sử dụng, tôi đã vô cùng quen thuộc với khẩu s.ú.n.g kiểu cũ này, họng s.ú.n.g tóe lửa, một viên đạn xuyên thẳng qua đùi của Vương Cương, m.á.u lập tức chảy ra lênh láng.
Vương Cương đã mất lực chiến đấu, ngã xuống đất vừa giãy giụa, vừa kêu gào. Bây giờ, tôi đã nắm ưu thế tuyệt đối trong tay, nên không có gì phải gấp gáp nữa.
Tôi nhìn từ phía trên khe núi xuống, liếc nhìn sang Lý Hạo. Một mũi tên kỳ quái thò ra từ phía sau tảng đá mà gã ẩn núp.
Tôi vội lách người, ngay sau đó đã nhìn thấy một mũi tên lao tới, cắm xuống một chỗ cách phía bên phải của tôi mười mấy mét. Tôi không khỏi cười lạnh, tên Lý Hạo này quả nhiên cũng có chút tài năng.
Ở khoảng cách xa như vậy, mà gã cũng không b.ắ.n lệch mũi tên quá nhiều.
Nhưng đáng tiếc là dù gã có thêm cái cung, vẫn còn kém xa thứ vũ khí hiện đại là khẩu s.ú.n.g trong tay tôi. Bây giờ, trong khe núi chỉ còn lại hai người.
Vương Cương không ngừng kêu rên, đùi anh ta chảy m.á.u không ngừng, mặt mày thì trắng như tờ giấy.
Trừ khi bây giờ, ai đó lập tức đưa anh ta vào viện cấp cứu, không thì khả năng cao anh ta sẽ c.h.ế.t vì mất quá nhiều máu.
Nhưng tên Lý Hạo kia thì đúng là một đối thủ cơ trí điển hình, tuy nhiên bây giờ tôi đã nắm ưu thế hoàn toàn, nên cũng không phải lo lắng quá nhiều nữa.
Tôi nhìn sang bên ngoài khe núi, chỉ thấy Triệu Thư Hằng cũng đang ở thế thượng phong khi đối phó với hai người Xiêng La kia. Quan sát kỹ một lúc, tôi đã đoán ra được lý do.
Hai người Xiêng La đó mặt bủng da chì, ngược lại thì nhờ mấy ngày nay ăn uống đủ đầy nên Triệu Thư Hằng hồng hảo hơn hẳn.
Hơn nữa còn có thêm yếu tố cơn giận dữ của lúc trước, hai người bình thường không biết đánh đ.ấ.m này sao có thể là đối thủ của anh ta được?
Tôi thở phào một hơi, nếu vậy thì chúng tôi có đủ thời gian để giải quyết ân oán với Lý Hạo và Vương Cương rồi.
Tôi vừa nghĩ đến đây, giọng nói của Lý Hạo từ trông khe núi đã vọng tới: “Khoan đã, đừng nổ súng. Người anh em, chúng ta đều lưu lạc trêи hòn đảo hoang không người này, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau, hợp sức đồng lòng, cớ sao anh lại tới đây g.i.ế.c chúng tôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-724.html.]
Vương Cương cũng thảm thiết nói: “Đúng vậy, chúng ta cùng làm vua trên hòn đảo này không phải tốt hơn sao? Việc gì phải quyết sống mái với nhau cơ chứ?”
Tôi cười lạnh đáp: “Vương Cương, còn nhớ tao là ai không?” Khe núi không lớn, nhưng vì địa thế thấp trũng, nên tiếng của tôi vọng lại trong đó.
Tôi vừa nói dứt câu, mặt Vương Cương đã biến sắc, mồ hôi lạnh vừa ngừng giờ lại tuôn ra tiếp.
Anh ta sợ hãi nhìn chằm chằm về phía tôi, rồi lắp bắp nói: “Anh… Anh là Phương Dương?”
“Bất ngờ ghê! Mày vẫn còn nhớ tao cơ đấy!” Tôi kéo chốt an toàn, tiếp tục b.ắ.n thêm một phát s.ú.n.g trúng ngay hòn đá mà Lý Hạo đang núp phía sau, làm b.ắ.n ra tia lửa.
Phát đạn này của tôi không định làm ai bị thương cả, mà chỉ muốn cảnh cáo Lý Hạo thôi.
Dù bây giờ, tôi không tiếp tục dùng vũ lực, nhưng nếu muốn g.i.ế.c họ thì chỉ cần vài ba phát đạn là xong.
Giọng nói của Lý Hạo rõ ràng cũng bắt đầu có vẻ sốt sắng: “Anh, anh chính là Phương Dương?”
“Thò cái mặt ra đây, không lát nữa tao sẽ cho mày c.h.ế.t thảm hơn bây giờ gấp mười lần đấy”.
Tôi hờ hững nói, dù âm thanh không lớn, nhưng nhờ sự vang vọng của khe núi, câu nói vẫn được truyền đến tai gã một cách rõ ràng.
Thấy Lý Hạo không có phản ứng gì, tôi nói tiếp: “Chúng mày vẫn định thử phản kháng à? Có phải đang chờ hai đứa người Xiêng La về cứu mình không?”
Nghe thấy tôi nói vậy, trong ánh mắt của Vương Cương hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó anh ta càng thêm hoảng hốt nói: “Anh, Phương Dương, sao anh lại biết rõ thế?”
Tôi giễu cợt đáp: “Tóm lại là bây giờ, chúng mày đang như con cá nằm trên thớt của tao rồi. Nếu vẫn còn muốn dựa vào địa hình hiểm yếu để chống cự thì đừng trách tao tiễn chúng mày đi gặp diêm vương sớm hơn”. Vừa nói dứt câu, tôi đã trầm mặc.
Tôi cũng xuất hiện trên nóc khe núi, rồi từ trêи cao nhìn xuống Vương Cương và tảng đá cách chỗ anh ta không xa.
Chẳng mấy chốc đã có một người chầm chầm đi từ sau tảng đá ra, Lý Hạo giơ hai tay lên cao, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn Vương Cương nói: “Phương Dương, lúc đó, tôi cũng bị tên tiểu nhân Vương Cương này xúi giục thôi. Nó nói với chúng tôi là trong hang núi có rất nhiều đồ ăn, nhưng hoàn cảnh ở đây quá tệ, hai người chúng nó không mang nổi, vì thế mới bảo chúng tôi qua giúp một tay. Nó còn hứa với chúng tôi là sau khi chuyển đồ xong, sẽ chia cho chúng tôi ăn, ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào, chúng tôi lại đồng ý”.