Trong đầu tôi chỉ có một cách giải quyết duy nhất với loại chuyện này thôi. Đó chính là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Triệu Thư Hằng mỗi bên đỡ một cô gái dậy, nhưng hình như tên này đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày rồi.
Nhân lúc người đẹp không chú ý, Triệu Thư Hằng quang minh chính đại nhòm ngó người ta, khiến hai cô gái mỉm cười thẹn thùng.
Tôi khẽ hỏi: “Lúc trước anh bảo nhìn mấy cô này không ưng mắt cơ mà?”
“Méo mó có hơn không, ông đây cấm ɖu͙ƈ mấy tháng nay rồi đấy!”
Triệu Thư Hằng cũng có vẻ bất đắc dĩ, thậm chí còn có lý lẽ hùng hồn. Tôi lắc đầu đi xuống khe núi, hỏi tên hai cô gái kia.
Trong đó, một người hơi béo và có bộ n.g.ự.c đồ sộ tên là Tiền Lệ Lệ, người còn lại hơi gầy là Phùng Kha, nhưng tôi thích gọi cô ta là cô nàng lẳng lơ hơn.
Vì trong ba cô gái, duy chỉ có Phùng Ngoa là mặc thiếu vải nhất, hơn nữa lúc nào cô ả cũng cọ bộ n.g.ự.c vào cánh tay chúng tôi.
Tôi không có thiện cảm với bọn họ, nhưng Triệu Thư Hằng thì rất hưởng thụ. Để bọn họ dẫn đường, chúng tôi đã tìm được chỗ mà mấy người Lý Hạo tích trữ đồ đạc.
Quả nhiên, bên trong có rất nhiều loại thịt, nhưng so với chỗ thịt mà họ lấy cắp trong hang của chúng tôi thì ít hơn nhiều. Từ đó có thể thấy nhóm Lý Hạo sống xa hoa dâm dật, tăm tối thế nào ở nơi này.
Vì một chút thịt mà chúng tôi phải ra ngoài mạo hiểm với hổ răng kiếm, còn họ chỉ cần ngồi dưng ăn hoang, còn có phụ nữ để hưởng thụ.
Mỗi người chúng tôi khiêng một cái bao, vừa hay mang được hết đồ ăn trong hang đi, còn một ít nồi và dụng cụ khác thì để cô ả lẳng lơ và Tiền Lệ Lệ cầm. Lúc chúng tôi khệnh khạng đi ra khỏi khe núi, Viên Dung đã ngừng khóc.
Tôi đi đến gần nhìn thì thấy Vương Cương đã c.h.ế.t từ lâu, đến m.á.u cũng đã đông lại trêи mặt đất.
Nhưng Viên Dung đang nằm bò bên cạnh Vương Cương hình như cũng đã tắt thở, tôi nhìn kỹ mới thấy thì ra trên cổ tay cô ta cũng đã xuất hiện một vạch m.á.u từ bao giờ, hình như cô ta đã dùng vật gì đó cứa cổ tay. Tôi không nói gì, mà bảo mọi người đi thôi.
Kết cục này đã là rất tốt với hai người họ rồi, nếu không sống bên ngoài khe núi, không có bột phấn đuổi côn trùng mà Lý Hạo chế ra thì chắc đến xác hai người đó cũng chẳng còn mất.
Khi chúng tôi trở lại nơi trú ẩn thì đã rất muộn, Bạch Vi và Hàn Mỹ Kỳ vừa nghe Hồ Kiếm nói chúng tôi đã về thì lập tức chạy ra ngoài, không ngờ chúng tôi không chỉ quay lại mà còn dẫn theo hai người nữa về. Nói chính xác hơn là dẫn hai người phụ nữ về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-727.html.]
Bạch Vi và Hàn Mỹ Kỳ lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ không ngừng quan sát tôi và Triệu Thư Hằng.
Tôi cảm thấy hơi khó giải thích, nhưng tôi còn chưa nói gì, cô ả lẳng lơ không biết từ đâu đã chạy ra sau lưng tôi, chua chát nói: “Bảo sao Phương Dương lại không ưng tôi và Tiền Lệ Lệ, hóa ra là vì đã có hai người đẹp đây rồi”.
Bạch Vi thì không sao, nhưng Hàn Mỹ Kỳ lại đỏ mặt, chỉ vào cô ả lẳng lơ nói: “Cô, cô, cô nói vớ vẩn!”
Cô ả lẳng lơ không hề để tâm mà nói: “Vớ vẩn đâu mà vớ vẩn?”
Bàn về da mặt dày, Hàn Mỹ Kỳ làm sao địch nổi với Phùng Kha, cô ta cứ chỉ vào cô ả lẳng lơ một lúc lâu mà không nói được lời nào.
Hồ Kiếm cũng lúng túng không thôi, đứng bên hắng giọng nhắc nhở Hàn Mỹ Kỳ. Thấy thiên hạ sắp đại loạn, tôi đành bảo mọi người vào trong hang động trước.
Chúng tôi đặt đồ đạc xuống.
Lúc ấy, Bạch Vi mới phát hiện ra điểm kỳ lạ, kinh ngạc hỏi: “Đây, đây không phải là thịt do chúng ta tự tay làm trước kia sao?”
Tôi gật đầu đáp: “Ừ, nhưng thịt muối đã hết rồi, đây toàn là thịt sống thôi”.
Hàn Mỹ Kỳ kích động nói: “Phương Dương, anh tìm được thủ phạm hại chúng ta lần trước rồi à?”
Tôi không nói gì, chỉ biết im lặng xoay đầu nhìn Tiền Lệ Lệ và cô ả lẳng lơ Phùng Kha ở sau lưng với Triệu Thư Hằng.
Phùng Kha ưỡn ngực: “Mấy người nhìn cái gì? Chúng tôi có lấy trộm đồ của các người đâu. Thức ăn của mấy người là do bọn Lý Hạo lấy, sau này hai người chúng tôi mới nhập hội mà”.
Hàn Mỹ Kỳ đứng một bên nghe mà không hiểu gì, ngay cả Bạch Vi cũng lơ mơ, tôi đành giải thích lại tường tận sự việc.
Nghe tôi kể xong, Bạch Vi và Hàn Mỹ Kỳ đều không khỏi nhìn về phía Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ bằng ánh mắt khác thường.
Hàn Mỹ Kỳ chống hai tay vào nạnh nói: “Cô đúng là cái loại không biết xấu hổ, nếu là tôi á, có c.h.ế.t cũng không để đám súc sinh đó đụng vào người đâu”.
Tiền Lệ Lệ còn chưa nói gì, Phùng Kha đã cướp lời cô ta: “Cô nói ai là đồ không biết xấu hổ hả? Chẳng qua là cô may mắn, gặp được nhóm Phương Dương trước chúng tôi thôi, nếu không, khéo khi các cô cũng bị bắt đến đó rồi đấy”.