Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-11-05 18:18:42
Lượt xem: 6

“Ừm.”

 

“Ôi chao, xin lỗi nha xin lỗi nha, tôi mê ngủ quá, cứ ôm lấy cái gối là quên hết mọi thứ trêи đời. Anh đợi lâu chưa?”

 

Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ trêи điện thoại: “Không lâu lắm,mới hai tiếng đồng hồ thôi, cách thời gian chuyến bay của cô cất cánh còn hơn hai tiếng rưỡi nữa.”

 

“Hả?” 

 

Văn Giai sững người, sau đó bật dậy khỏi giường như một con thỏ, vừa hô hào: “Toi rồi toi rồi!” Vừa xỏ đôi dép tông, chạy vào phòng vệ sinh.

 

“Không cần vội đâu, từ đây tới sân bay chỉ mất mười mấy phút lái xe thôi.”

 

Bấy giờ tôi mới phát hiện ra Văn Giai khá vụng về, hành lý của cô ấy vô cùng lộn xộn, đồ đạc còn vứt bừa bãi khắp nơi. Sau cùng, tôi phải giũ chiếc chăn trên giường mới giúp cô ấy tìm thấy tai nghe.

 

Đợi cô ấy đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi nhặt nhạnh đồ đạc đã quá nửa tiếng đồng hồ, đấy là trong tình huống không tốn thêm thời gian trang điểm. Ăn sáng xong, chúng tôi ra ngoài và bắt xe, khi tới sân bay chỉ cách giờ cất cánh một tiếng đồng hồ.Giúp cô ấy check-in xong, khi sắp vào cửa kiểm soát an ninh, Văn Giai đứng lặng trước mặt tôi, cúi đầu, dường như muốn nói gì đó.

 

“Nhớ liên lạc bằng WeChat nhé, khi nào về Thịnh Hải nhớ tìm tôi, tôi vẫn muốn nghe câu chuyện của anh với giám đốc Bạch.” 

 

Ấp úng rất lâu, cuối cùng cô ấy cũng ngẩng đầu lên, cười tới mức hai mắt cong cong rồi nói.Tôi gật đầu: “Ừ, đi đi, lang thang ở đâu cũng nhớ chú ý an toàn, đừng mải nghĩ tới những điều kϊƈɦ thích nữa.”

 

“Hi hi hi, tối qua thật sự rất kích thích đấy. À phải rồi, anh cũng phải cẩn thận, đừng ra ngoài tìm họ nữa, hay là anh cũng về Thịnh Hải cho sớm đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-73.html.]

“Cứ yên tâm, tôi vừa giỏi đ.ấ.m đá vừa giảo hoạt như thế này, họ không làm gì được tôi đâu. Đợi xử lý xong công việc thì tôi sẽ về.”

 

“Vậy khi nào chạm mặt bọn họ, anh nhớ phải giảo hoạt hơn nhé, chạy thật nhanh vào.”

 

Tôi không nén được tiếng cười, nhưng nhìn thấy vẻ quan tâm trong mắt cô ấy, tôi vô thức giơ tay lên giúp cô ấy gạt lọn tóc mái rủ xuống hàng lông mày: “Yên tâm đi.”

 

Cô ấy ngoan ngoãn mặc cho tôi nghịch tóc, sau đó chẳng hiểu sao lại cúi đầu xuống.“Được rồi, mau vào kiểm tra an ninh đi, không còn nhiều thời gian đâu.”

 

“Ừm.” Cô ấy gật đầu, đi về phía cổng kiểm tra.Vừa đi được vài mét, Văn Giai đột ngột quay lại, cắn môi: “Đợi khi nào tôi muốn yêu đương thì anh có thể tán tôi.”

 

Nói xong, cô ấy kéo va-li chạy như bay về cổng kiểm tra an ninh. Tôi sững sờ đứng yên tại chỗ, nhìn cô ấy kiểm tra xong, bước vào lối đi ra sân bay, giống như một chú bướm.Nhưng cô ấy không quay đầu thêm lần nào nữa.Tiếng loa phát thanh không ngừng lặp đi lặp lại của sân bay kéo tâm trí tôi trở về. Tôi nhắm mắt, hít thở thật sâu rồi đi ra khỏi đó.

 

“Đợi khi nào tôi muốn yêu đương thì anh có thể cua tôi.”

 

Giọng nói của cô ấy vẫn quẩn quanh bên tai tôi, rất lâu vẫn không chịu tiêu tan bớt. Quả thật tôi muốn cua cô ấy, ngay từ lần gặp đầu tiên, ngay từ khoảnh khắc nụ cười nở trên gương mặt cô ấy, tôi đã muốn cua cô ấy rồi.

 

Nhưng bây giờ, dường như không tôi đủ can đảm. Bởi vì cô ấy đơn giản và thuần khiết như thế, còn tôi… Tôi không biết.Tôi quyết định không nghĩ nữa.

 

Nếu như có duyên, đến lúc đó tôi cảm thấy mình không vấy bẩn nụ cười trong sáng của cô ấy và có đủ khả năng khiến cô ấy mỉm cười ngọt ngào và vui vẻ như vậy suốt đời, tôi sẽ cua cô ấy. 

 

Rời khỏi sân bay, sau khi về tới khách sạn, tôi đã không thấy bóng dáng thuộc hạ của Bansha ở xung quanh nữa. 

 

Có lẽ thằng cha đó đã nghĩ ngợi thông suốt rồi, cảm thấy không cần thiết phải liều mình đấu đá để bên gãy gọng bên sứt càng nữa, tóm lại ông ta đã thu được tiền từ Cung Chính Văn, chắc chắn sẽ không lui đâu.Cho dù Cung Chính Chính Văn liên lạc với ông ta rồi gây áp lực với ông ta thì đã sao, nơi này là địa bàn của Bansha.

Loading...