Triệu Thư Hằng cũng cười ha ha: “Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Chúng ta có thể sống lâu thế này là nhờ công của Phương Dương, mọi người phải nghe lời anh ta, không có vấn đề gì chứ?”
Hàn Mỹ Kỳ cũng giơ tay, hệt như một học sinh giỏi tích cực đưa ra câu hỏi, vô cùng đáng yêu: “Nếu trong nhóm mình nhất định phải có một thủ lĩnh thì đó đương nhiên phải là Phương Dương!”
Không ai có ý phản đối, thật ra suy nghĩ là sẽ biết ngay thôi.
Mối quan hệ của tôi và Triệu Thư Hằng thì không cần phải nói nhiều nữa.
Trước kia, khi còn là một cậu ấm, anh ta thường xuyên làm ngược lại với tôi.
Nhưng bây giờ, sau khi cùng nhau trải qua nhiều chuyện, anh ta đã được mài dũa rồi.Bạch Vi cũng khỏi phải bàn, sự ăn ý giữa chúng tôi đã thể hiện rất rõ trên hòn đảo này.
Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm cũng đều lên tiếng ủng hộ tôi, cô bé con thì không tính, chỉ còn lại Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha. Hai người họ cũng mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Tôi nói: “Nếu đã vậy thì tôi nói thẳng nhé! Tôi vừa nói nhiều như vậy, nhưng ý thì rất đơn giản. Lát nữa, khi chúng ta rời đi nhất định sẽ gặp khó khăn. Tôi chỉ mong lúc đó, mọi người đừng hoảng loạn, hãy nghe tôi chỉ huy, chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này”.
Lúc này, Phùng Kha chợt có vẻ yếu ớt hỏi: “Nhỡ chúng ta có người bỏ mạng thì phải làm sao?”
Tôi lập tức trả lời ngay: “Nếu chúng ta đã cùng vào sinh ra tử trên hòn đảo này, tôi sẽ không bỏ mặc bất kỳ ai”.
“A, Phương Dương, anh tốt thật đấy. Nếu không phải anh đã có Bạch Vi rồi, kiểu gì tôi cũng sẽ lấy thân mình ra để báo đáp anh”.
Nghe tôi nói xong, quả nhiên Phùng Kha lại khôi phục dáng vẻ lẳng lơ, chạy tót qua ôm lấy tôi đòi hôn, tôi vội vàng nghiêng đầu sang một bên để né.
Tiền Lệ Lệ khoanh tay trước ngực, trêu chọc nói: “Phùng Kha, cô không nhìn lại mình đi à? Kể cả không có Bạch Vi ở đây thì cũng phải tới lượt chị đây trước đã, tôi mới có thể xứng với Phương Dương!”
“Thôi, đi!” Nghe hai cô gái nói vậy, tôi cạn lời, cảm thấy nếu để họ nói tiếp, chắc tôi sẽ không giữ được mạng mất.
Vì bây giờ, tôi đã cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng đang phóng từ chếch phía sau tới.
Chúng tôi thu dọn đồ đạc rồi xuất phát, vì đã thông thuộc đường đi, nên cả đoạn đường không hề có một con thú dữ to lớn nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-733.html.]
Khác hoàn toàn với lúc mới lưu lạc đến đây, nếu bây giờ đã không có nguy hiểm gì, mọi người đều tràn đầy khát vọng được về nhà, nên tâm trạng ai nấy đều vô cùng vui vẻ.
Còn cô nàng vô tâm Hàn Mỹ Kỳ thì cứ ôm lấy tay Bạch Vi, và coi đây như chuyến đi dã ngoại, cả đoạn đường, cô ta không ngưng nài nỉ Bạch Vi giải thích hết chỗ này đến chỗ kia cho mình.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi tới vùng giáp ranh giữa khu rừng và đồng bằng.
Vì trước đây ít nhiều cũng đã từng đến nơi này, nên bây giờ, chúng tôi không còn thấy căng thẳng như lúc đầu nữa.
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, dù loại côn trùng kỳ quái đó vẫn còn tồn tại trên vùng đồng bằng, nhưng chúng cũng không thể vượt qua ranh giới để tới đây tấn công chúng tôi được.
Nhưng dù là bất kỳ thứ gì, một khi vượt qua giới hạn này đều sẽ bị tấn công hết. Thậm chí có một lần, tôi và Triệu Thư Hằng từng đi qua, vừa trông thấy một con sói nhỏ chạy vào, hai con sói to khác đã căng thẳng đi qua đi lại ở bên ngoài, sau đó có một con sói lớn không nhịn được nữa, xông vào trong định tha con sói nhỏ ra, kết quả là cả hai con sói cùng c.h.ế.t trong đó.
Chẳng mấy chốc, chúng chỉ còn lại bộ xương trắng, con sói đen ở ngoài ranh giới cô đơn không ngừng rú lên.
Chúng tôi định thần lại, ném một con gà rừng vào, sau đó tập trung tinh thần quan sát xem chuyện gì sẽ xảy ra. Lần trước, tôi và Triệu Thư Hằng đến đây đã ném một con thỏ vào.
Nhưng lần này để cho chắc, chúng tôi đã dùng gà rừng.Vì một khi phạm sai lầm, hậu quả chính là mạng sống của ai đó trong nhóm tôi.
Nhưng mười phút đã trôi qua, con gà rừng vẫn còn nguyên vẹn, không có gì thay đổi cả, khác xa với xác của con thỏ lúc trước, điều này khiến chúng tôi mừng rỡ.
Tôi nói: “Ok, đừng bỏ lỡ cơ hội, mọi người đi theo sau tôi”.
Do dự một lát, tôi nói tiếp: “Triệu Thư Hằng, anh đi cuối cùng”.
Triệu Thư Hằng gật đầu: “Cứ yên tâm!”
Lần này, chúng tôi đi xuyên qua đồng bằng, đương nhiên nguy hiểm nhất sẽ là người đi đầu, tiếp đến là người đi cuối.
Triệu Thư Hằng không hề đắn đo với sự sắp xếp của tôi, điều này chứng tỏ anh ta đã hoàn toàn khác trước rồi.
Nhưng điều khiến tôi vui mừng là sau mười mấy phút lo lắng đề phòng, chúng tôi không hề gặp bất kỳ chuyện gì kỳ lạ trên cả quãng đường, thậm chí mấy con côn trùng đó cũng chẳng thấy đâu.
Chúng tôi cẩn thận đi vòng qua bụi cỏ, nửa tiếng sau, đã an toàn đi đến cạnh khu rừng, chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.