Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 735

Cập nhật lúc: 2025-04-10 04:33:02
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả nhiên bị sự nghi hoặc của mọi người kích động, tôi lập tức thấy còn mãnh hổ trên bức tranh này cực giống con hổ răng kiếm đã tập kích chúng tôi lúc trước.

 

“Phương Dương, anh nhìn này. Nếu lau hoa văn của con hổ này đi, rồi răng nó dài ra thêm một chút thì chẳng là con hổ răng kiếm đã tập kích chúng ta hôm đó còn gì?”

 

Triệu Thư Hằng ngạc nhiên nói.

 

Tôi thầm so sánh, sau đó lập tức thấy hoảng sợ, đúng là vậy.

 

“Theo niên đại của bức tranh này có thể đoán nó đã có từ ít nhất là năm mươi năm trước, nhưng tuổi thọ của hổ chỉ có hơn hai mươi năm thôi”.

 

Tôi lại thấy khó hiểu, đang lúc nghi hoặc, Bạch Vi nói: “Hòn đảo này thiếu gì chuyện kỳ lạ, có khi nào tuổi thọ của động vật trên đây đều dài hơn không? Con hổ trên bức tranh này có lẽ nhiều năm trước đúng là trông như vậy, nhưng qua mười mấy năm trưởng thành, hoa văn của nó đã biến mất và răng cũng đã dài ra”.

 

Hồ Kiếm cũng ngạc nhiên nói: “Nó còn hơi kén ăn nữa, chỉ ăn phần ngon nhất trên người của con mồi”.

 

Triệu Thư Hằng vỗ trán nói: “Đúng rồi, mọi người nghĩ đi. Chúng ta mới sống ở đây có hai tháng mà đã hai mùa trôi qua rồi, nhưng mọi người có nhìn thấy con hổ thứ hai không? Nếu trên hòn đảo này chỉ có một con hổ thì chắc chắn là nó!”

 

Tôi cảm thấy sự việc đang vượt khỏi tầm kiểm soát, nếu đúng như lời mọi người nói thì mọi lời giải thích không hợp lý đều có thể hợp lý rồi.

 

Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm, ra hiệu bảo mọi người đừng kích động, càng những lúc thế này chúng tôi càng phải bình tĩnh, không thể để sự sợ hãi đánh gục mình trước, không thì điều chờ chúng tôi chỉ có cái c.h.ế.t mà thôi.

 

Tôi nhìn sang bức tranh thứ hai, nhưng vừa nhìn, trái tim tôi đã không khỏi đập mạnh.

 

Đây… Đây không phải là con mãng xà khổng lồ dưới biển sao? Trên bức vẽ thứ hai, có một bóng đen to lớn đang trườn dài nổi bật trên bia đá, hệt như sắp xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Mà cái lưỡi trong cái miệng đen ngòm của nó đang thò ra, đó chính là con mãng xà mà chúng tôi đã từng nhìn thấy trên biển. 

 

Bạch Vi cũng tái mặt, rồi nhìn tôi, chúng tôi đều có thể hiểu được sự sửng sốt trong mắt nhau.

 

Nhóm Triệu Thư Hằng chưa từng tận mắt trông thấy nó, nên chỉ chỉ có thể cảm thấy kỳ quái, nhưng tôi và Bạch Vi nghĩ tới nó thôi đã thấy sợ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-735.html.]

Không bàn đến những thứ khác, riêng chỉ thân hình khổng lồ khiến người ta sợ phát khiếp đó thôi đã có thể khiến chân chúng tôi mềm nhũn, không còn chút ý nghĩ phản kháng nào.

 

Tôi cố tỏ ra trấn tĩnh nói: “Nếu bức vẽ thứ nhất là mãnh hổ, mà chúng ta đã xác định được là một con hổ thì bức thứ hai, nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là một con mãng xà khổng lồ”.

 

“Mãng xà khổng lồ?”

 

Tiền Lệ Lệ kinh ngạc kêu lên, khó tin nhìn tôi: “Trong rừng này có mãng xà khổng lồ á? Vì sao trước nay, chúng tôi chưa từng thấy nhỉ?”

 

Phùng Kha khinh thường nói: “Nếu thật sự có mãng xà khổng lồ, chắc chắn nó sẽ ăn thịt cô đầu tiên, trông cái dáng vẻ n.g.ự.c to não phẳng của cô kìa!”

 

Tiền Lệ Lệ đỏ mặt, muốn đi tới đánh Phùng Kha, nhưng Phùng Kha cũng không chịu yếu thế.

 

Thấy hai cô gái sắp gây nhau đến nơi, tôi vội vàng ngăn lại, nói: “Điều có thể chắc chắn là trong khu rừng này thực sự không có mãng xà khổng lồ. Dù sao thì một núi không thể có hai hổ, trong khu rừng này có sự tồn tại của hổ răng kiếm, con mãng xà khổng lồ và nó cùng là động vật ăn thịt cỡ lớn, gặp nhau để mà oánh nhau tan xác ra à?”

 

Tôi nhìn sang Bạch Vi, thấy cô ấy lặng lẽ gật đầu với tôi.

 

Tôi hắng giọng, nói tiếp: “Nhưng mấy ngày trước, tôi và Bạch Vi từng nhìn thấy một con mãng xà khổng lồ ở trên biển. Thể hình nó lớn hơn hẳn so với những con mãng xà mà chúng ta nhìn thấy trong phim tài liệu trên TV”.

 

Tôi vừa nói dứt lời, mọi người lập tức im lặng, Triệu Thư Hằng nuốt nước bọt: “Nếu chúng ta gặp phải nó thì chạy kiểu gì?”

 

“Chạy? Nếu thật sự gặp phải nó thì khỏi cần chạy, nếu nó có ý định g.i.ế.c chúng ta thì sẽ khó đối phó hơn con hổ răng kiếm nhiều”.

 

Tôi cười khổ lắc đầu, nhìn sang Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm: “Hai người có còn nhớ chuyện lúc trước ra biển định tìm cách rời đi, nhưng bè gỗ lại bị lật, sau đó lại trở về hòn đảo này không?”

 

Hồ Kiếm biến sắc mặt: “Ý anh là, lúc đó chúng tôi đã gặp nó ư?”

 

“Chính xác. Lúc đó hai người hẳn là đã gặp phải con mãng xà khổng lồ đó, nhưng nó không tấn công hai người, mà chỉ lật bè, rồi khiến hai người quay lại hòn đảo thôi”.

 

Tôi tiếp tục giải thích: “Chuyện của hai người là một lần, trước đó nữa, tôi và Bạch Vi cũng từng thấy tình huống tương tự. Viên Dung và Vương Cương, chính là cặp đôi đã lấy trộm đồ của chúng ta ý, họ vừa bắt cá vừa đi sâu xuống biển, con mãng xà khổng lồ đó cách bọn họ càng lúc càng gần. Nhưng sau đó Vương Cương lên bờ, con mãng xà khổng lồ lại quay đầu, biến mất trên biển. Chính tôi cũng đã trải qua chuyện tương tự một lần”.

Loading...