Trong lúc sinh tử, mọi người lập tức hiểu ý, cô bé con và Phùng Kha vốn nấp ở sau cùng bắt đầu chậm rãi quay lại hướng mà chúng tôi đã đi tới.
Mỗi bước đi của chúng tôi đều cực kì cẩn thận, sợ làm kinh động đến hổ răng kiếm đang ăn mồi ở một chỗ cách chúng tôi không xa.
Đợi đến khi đi xa được một khoảng, không khí xung quanh khu rừng không còn yên tĩnh lạ thường như trước kia nữa, cuối cùng chúng tôi cũng thoáng buông lỏng phòng bị, hít sâu từng hơi.
Cảm giác này giống như cương thi trong phim Hong Kong vậy, sợ bất cẩn một chút sẽ làm nó kinh động, tiếp đó sẽ là tất cả cùng nộp mạng.
Triệu Thư Hằng toát mồ hôi lạnh: “Hỏng rồi, phen này trước mặt là hổ răng kiếm, sau lưng là đồng bằng, chúng ta phải làm sao đây?”
Hồ Kiếm thấp giọng nói: “Gặp hổ thì chúng ta nhớ kĩ không được chạy, tốt nhất là mau chóng trèo lên cây, nếu không thì chắc chắn sẽ bị nó lần lượt đánh bại”.
Chúng tôi cũng biết rõ nguyên tắc này, chuyện vừa rồi đã chứng minh tất cả.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, áp lực mà chúng tôi vừa đối mặt đáng sợ vô cùng, sắc mặt ai nấy đều trắng nhợt đi, bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nếu ai từng đến vườn bách thú thì chắc có thể hiểu, khi một người trưởng thành bình thường đối diện với một con hổ bình thường còn có một cảm giác run sợ khủng khiếp, huống chi là con hổ răng kiếm lúc này.
Trước kia, chúng tôi đã từng nói, hình thể của con hổ răng kiếm này vượt xa các con cùng loài, hiệu quả thị giác đã khiến chân chúng tôi mềm nhũn.
Nhưng chúng tôi vừa thở ra một hơi thì mặt Hồ Kiếm đã biến sắc, y kinh hãi hét lên: “Hỏng rồi! Mau chạy thôi!”
Y còn chưa nói dứt câu, đã kéo Hàn Mỹ Kỳ chạy sang một bên.
Còn chúng tôi vẫn chưa hiểu ý của y, nhưng thấy y căng thẳng như vậy thì cũng vội vã chạy theo.
Ngay sau đó, con đường phía trước chúng tôi truyền tới một cảm giác chấn động như có như không, tôi tái mặt: “Con hổ răng kiếm đó đuổi tới à?”
Hồ Kiếm sợ hãi đáp: “Ừ, mũi hổ thính lắm. Ban nãy, chúng ta ở phía cuối gió, nhưng giờ thì chuyển thành đầu gió rồi… Không kịp nữa rồi, mọi người leo lên cây mau!”
Nói xong, một tay Hồ Kiếm ôm lấy Hàn Mỹ Kỳ, một tay khác thì bấu vào cành của một cái cây đại thụ, tiếp tục leo lên trên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-737.html.]
Hàn Mỹ Kỳ sợ đến mức tái mặt, bắt đầu la hét. Tôi cũng vội ôm lấy Bạch Vi, gắng sức leo lên một cái cây khác ở bên cạnh.
Bạch Vi không hốt hoảng như Hàn Mỹ Kỳ, mà lại trấn tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cô ấy dùng vai tôi làm ghế, leo lên xong thì kéo tôi lên theo.
“Anh đi cứu bọn họ trước đã!”
Có lẽ vì sống trên đảo, dầm mưa dãi nắng đã quen, nên chúng tôi đều khỏe hơn nhiều, tôi đỡ Bạch Vi leo lên mà cũng không hề mất chút sức lực nào.
Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng phản ứng lại rất nhanh, thêm nữa là cô bé con còn nhỏ, anh ta không chút kiêng kỵ, đẩy m.ô.n.g nó, thoáng cái đã đẩy nó lên cây.
Thấy hai cô gái và một đứa bé đều có người bảo vệ, còn mình thì cô đơn lẻ loi, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha lập tức gào khóc.
Nhưng cảm giác chấn động ở phía sau bọn họ truyền đến ngày càng mãnh liệt, đây là cảm giác rung động mặt đất mà chỉ có loài động vật to lớn đang chạy cực nhanh mới có thể tạo ra.
Tôi vừa chạy về phía hai cô gái, vừa gào lên: “Triệu Thư Hằng!”
Triệu Thư Hằng không cần tôi nhắc nhở, đẩy cô bé con lên cây xong, anh ta chủ động leo xuống, chạy thật nhanh về phía hai cô gái.
“Phùng Kha!”
Tôi hét lên một tiếng, Phùng Kha giật nảy mình, tiếng khóc cũng ngừng lại.
Tôi không để cô ả nhiều lời, thấy cô ả không chút phản ứng, lập tức ôm mạnh lấy eo cô ả, sau đó chạy sang một cái cây to khác. Lúc này, tôi lại thấy may mắn.
May là chúng tôi đang ở trong rừng sâu, nơi có rất nhiều cây cối.
Thêm nữa là hòn đảo này rất dị, cây cối đều cực cao, vì thế chúng tôi có thể trèo lên dễ dàng. Lúc tôi bế Phùng Kha đến cạnh một cái cây, một bụi cây cách đó không xa đã rung lên.
Trống n.g.ự.c tôi đập liên hồi, con hổ răng kiếm đuổi kịp chúng tôi nên thấy rất vui, liếc mắt chừng mười giây là nó đã nhìn thấy chúng tôi.
Lúc này, Triệu Thư Hằng đã nhanh chóng đẩy Tiền Lệ Lệ lên một cái cây và mình cũng đã leo lên đó.