Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 740

Cập nhật lúc: 2025-04-11 04:24:48
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phải nói là dáng vẻ hiện giờ của chúng tôi rất nực cười, gộp cả cô bé con là chúng tôi có tám người.

 

Chúng tôi đang thủ trên năm cái cây, còn phía dưới là con hổ răng kiếm nổi danh của hòn đảo này. Bịch!

 

Khi tôi còn đang suy nghĩ về cách chạy trốn, cái cây của chúng tôi chợt rung lắc kịch liệt.

 

Hồi chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên, tôi ôm chặt vào thân cây. Tôi cúi đầu xuống nhìn thì thấy con hổ răng kiếm đang gật gù đắc ý.Ngay sau đó, nó lại đ.â.m mạnh rầm thêm một phát nữa vào cái cây.

 

Mặt tôi và Phùng Kha lập tức tái nhợt.

 

“Hỏng ăn rồi, nó đang húc vào cái cây, cây mà đổ là toi mạng!”

 

Hồ Kiếm kinh hãi hô lên, nhưng bây giờ, y cũng chỉ lo để đấy thôi.

 

Triệu Thư Hằng đột nhiên như hiểu ra vấn đề gào lên: “Phương Dương, lấy s.ú.n.g ra b.ắ.n nó đi! Mau lên, dùng s.ú.n.g b.ắ.n nó!”

 

Mẹ kiếp, sao tôi lại quên chuyện này nhỉ! Vừa được Triệu Thư Hằng nhắc nhở, tôi lập tức nhớ ra, vội vàng lấy khẩu s.ú.n.g kiểu cũ dắt sau lưng ra.

 

Nhưng tôi còn chưa cầm chắc thì cái cây lại rung lên, sau đó bịch một tiếng, tôi vội vã nắm chặt cành cây bên cạnh, nên mới không bị ngã.

 

“A!”

 

Tôi vừa ngồi vững, Phùng Kha ở bên cạnh đã lại có chuyện, cô ả khóc lóc gào thét: “Phương Dương, mau cứu tôi, tôi bị trượt chân!”

 

Có lẽ là vì cú húc bất ngờ ban nãy, Phùng Kha đã bị lực mạnh này làm chấn động, không túm chặt thân cây, nên mới sơ sẩy bị trượt chân.

 

Tôi nhanh tay lẹ mắt, lập tức vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô ả. Nhìn thấy cảnh này, con hổ răng kiếm càng phấn khích hơn, nó không ngừng đ.â.m sầm vào cái cây đại thụ của chúng tôi.

 

Tôi vội dùng sức, đã kéo được Phùng Kha lên. 

 

Lần này, Phùng Kha vừa leo lên đã ôm chặt lấy thân cây, tôi bực bội nói: “Cô không cần ôm chặt thế làm gì, nếu không lát nữa hết sức là gay đấy”.

 

Tôi vừa nói xong, Phùng Kha đã bĩu môi, nới lỏng tay.

 

Bây giờ, tôi không biết mọi người cảm thấy thế nào, nhưng lòng tôi đang nóng như lửa đốt, lúc trước đúng là chúng tôi đã coi thường sức mạnh của con hổ răng kiếm này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-740.html.]

Cái cây đại thụ này của chúng tôi lớn cỡ ba người ôm mới hết, nhưng bị con hổ răng kiếm này húc cho mấy phát đã lắc lư kịch liệt, nếu nó làm thêm vài phát nữa chắc chúng tôi không giữ nổi mạng được mất.

 

“Mẹ kiếp! Phải liều mạng với con súc sinh này thôi!” Những người khác đều tái mét mặt, nhưng nào còn cách gì hay hơn đâu.

 

Bất đắc dĩ, tôi xoay khẩu s.ú.n.g trong tay, chĩa họng s.ú.n.g về phía con hổ răng kiếm ở phía dưới, bắt đầu lên cò.

 

Tôi nhẩm tính lượng đạn còn lại, sau lần xử lý đám Lý Hạo ở khe núi, chúng tôi đi săn cũng hiếm khi phải dùng đến súng.

 

Trừ phi gặp phải con thú hoang cỡ lớn như lợn rừng hoặc con vật chạy nhanh, thương gỗ cũng không đ.â.m trúng được như nai.

 

Ngoài lúc đó ra, chúng tôi đều dùng thương gỗ để xiên các con mồi, sau đó dùng d.a.o gọt hoa quả cắt tiết, làm như vậy vừa đỡ phí thời gian, vừa giảm bớt tỷ lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì thế đến bây giờ, tôi vẫn còn mười sáu viên đạn.

 

Tôi hơi run rẩy, trận đấu trong hang động vào đêm bão tuyết đó đã khiến tôi tuyệt vọng. Tôi nã gần mười phát đạn ra, nhưng con hổ răng kiếm này chỉ kêu đau, chứ không hề bị tổn thương một cách rõ ràng gì.

 

Còn bây giờ, tôi phải dùng mười lăm phát đạn này để đuổi nó đi. Độ khó cũng chẳng khác lần trước là bao.

 

Chuyện đã đến nước này, phải liều một phen thôi. Tôi nâng khẩu s.ú.n.g lên, Phùng Kha lập tức hiểu ý của tôi, tự động lùi sang một bên, hai tay cũng đặt sau lưng tôi, giúp tôi điều chỉnh tư thế.

 

Thấy tôi rút s.ú.n.g săn ra, con hổ răng kiếm như cảm thấy được sự uy hiếp, lập tức ngẩng mạnh cái đầu khổng lồ lên, gầm gừ với tôi.

 

Tiếng gầm của nó đinh tai nhức óc, tôi không suy nghĩ nhiều, b.ắ.n phát đạn đầu tiên “pằng”.

 

Viên đạn bay ra khỏi họng súng, xuất hiện ngay trên mặt con hổ răng kiếm, nó gầm lên, tiếp tục điên cuồng đ.â.m vào thân cây.

 

Thấy tôi đã b.ắ.n một phát trúng mặt con hổ răng kiếm, một mảng lông của nó rách ra, m.á.u bắt đầu chảy, mọi người đều có vẻ hơi kích động, còn lòng tôi thì chùng xuống.

 

Nhưng rõ ràng là tôi ngắm b.ắ.n vào mắt nó cơ mà! Nếu ở khoảng cách gần thế này mà con hổ răng kiếm cũng có thể né đạn được, vậy thì chúng tôi hết trò rồi, cứ ngồi mà chờ c.h.ế.t đi thôi!

 

Sự thật là nó đã làm được rồi!

 

Tôi cố kiềm chế cơn kϊƈɦ động trong lòng, móc ngón tay vào cò súng, tiếp tục ngắm bắn.

 

Bây giờ đạn càng ngày càng ít, từng viên đạn đều có thể trở thành vật cứu mạng chúng tôi.

 

Nên tôi buộc phải đảm bảo mỗi một viên đạn đều phải đạt được hiệu quả tốt nhất. Con hổ răng kiếm ngửa cổ lên gào thét, tiếng gió vù vù như truyền đến tận tai tôi.

 

Pằng!

Loading...