Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 741
Cập nhật lúc: 2025-04-11 04:24:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
Cập nhật lúc: 2025-04-11 04:24:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
Tôi lại b.ắ.n tiếp một viên đạn nữa ra, thoáng cái phía trên mắt của con hổ răng kiếm đã xuất hiện một cái lỗ m.á.u nhỏ.
Nó vô cùng đau đớn, gào rú thảm thiết.
Nhưng da nó cực kỳ dày, phát s.ú.n.g này của tôi chỉ có thể làm nó chảy máu, còn sức sát thương thực tế thì không nghiêm trọng.
Vì thế phát s.ú.n.g này của tôi vẫn thất bại. Hình như con hổ răng kiếm này đã biết được mục đích của tôi, mỗi lần tôi nổ súng, nó đều né trước.
Sau mấy phát s.ú.n.g pằng pằng của tôi, trên đầu nó đã có thêm mấy vết thương. Máu me đầm đìa, đến da lông của nó cũng bị nhuốm màu đỏ.
Nhưng con hổ răng kiếm không hề rút lui khi đã bị thương, ngược lại còn càng hung dữ hơn.
Qua nhiều cú húc điên cuồng của nó, cái cây của chúng tôi đã bắt đầu lắc lư sắp đổ rồi.“Phương Dương! Cẩn thận!”
“Chết rồi, cây của hai người sắp đổ rồi đấy!” Bạch Vi và Triệu Thư Hằng đều hô lên, Hàn Mỹ Kỳ và Tiền Lệ Lệ sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, còn Phùng Kha ở bên cạnh tôi thì còn khủng hoảng hơn, mặt cô ả trắng như tờ giấy, gào thét dữ dội.
Tôi cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, tiếp tục duy trì tâm trạng bình tĩnh, ngắm b.ắ.n con hổ răng kiếm.
Oành! Pằng! Một tiếng va chạm kết hợp với một tiếng súng, đầu của con hổ răng kiếm lại xuất hiện thêm một lỗ máu.
Nhưng lực xuyên thấu của khẩu s.ú.n.g kiểu cũ trong tay tôi vốn không đủ, nó chỉ có thể b.ắ.n thủng da lông của con hổ răng kiếm, còn cái đầu thì không.
“Gào!” Lần này, con hổ răng kiếm khác hẳn với lần trước.
Nó lùi mạnh về sau mấy bước, ngay sau đó tiếp tục không màng bất cứ điều gì đ.â.m sầm vào cái cây của chúng tôi.
Nếu cái cây bị đ.â.m trúng thì kiểu gì cũng đổ. Phùng Kha đã sợ hết mức hét toáng lên. Lòng bàn tay tôi cũng đã lấm tấm mồ hôi, tôi vẫn đang ngắm bắn.
Thân hình của con hổ răng kiếm ngày càng phóng đại trong tầm mắt tôi, tôi đã ngắm chuẩn vào cái đầu của nó.
Hình như vào lúc ranh giới giữa sự sống và cái chết, tôi đã biến thành một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa.
Thân hình của nó lắc lư, tôi có thể phân biệt rõ ràng từng cử động của các thớ thịt và quy luật vận chuyển, sau đó tôi khẽ bóp cò.
Pằng! Lại có tiếng s.ú.n.g vang lên, ngay sau đó bên dưới người chúng tôi vang lên tiếng tanh tách như nổ bỏng, như viên trân châu vỡ nát.
Cái đầu đang húc mạnh về phía trước của con hổ răng kiếm đột nhiên chậm lại, nó như người uống rượu say, bước đi lảo đảo, sau đó gào lên thảm thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-741.html.]
Bắn trúng rồi!
Tôi mừng rỡ, những người khác cũng vậy, Phùng Kha đầy vẻ kích động nói: “Phương Dương, anh b.ắ.n trúng mắt nó rồi!”
“Tốt quá rồi, Phương Dương, mau lên, b.ắ.n tiếp đi, g.i.ế.c con súc sinh này đi!”
“Mau, đừng để nó chạy mất!”
“…” Lúc này, giọng nói thúc giục của Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm cũng truyền tới, nhưng tôi chỉ biết nhìn băng đạn cười khổ.
Lần này, tôi nã s.ú.n.g liên tục, nên đạn trong khẩu s.ú.n.g này chỉ còn lại bảy viên. Nếu tôi tiếp tục nổ s.ú.n.g để g.i.ế.c c.h.ế.t con hổ răng kiếm này, trừ khi có thể b.ắ.n trúng vào chỗ hiểm của nó, nếu không thì chỉ có phí đạn.
Phải biết là dù một mắt của con hổ răng kiếm này đã bị tôi b.ắ.n trúng, nó đã bị chột mắt, nhưng cũng không phải là con vật mà chúng tôi có thể đối phó được. Chẳng mấy chốc, hình như con hổ răng kiếm đã nhịn được cơn đau, một mắt của nó bị chảy máu.
Nó đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau đó gầm lên một tiếng, rồi khập khiễng chạy vào trong rừng từ một phía khác, biến mất dạng.
Tôi thầm thở phào một hơi, nhưng lại thấy cảm thán.
Chúng tôi đáng thương, không lẽ con hổ răng kiếm này thì không. Có lẽ nhiều năm trước đây, đã có người cố tình để con hổ này ở lại đây.
Nhưng chẳng hiểu thế nào, nó lại có thân hình như bây giờ và làm một vị vua oai phong trên hòn đảo này, không ngờ lại vô tình gặp phải chúng tôi.
Lần thứ nhất thì nó suýt nữa bị chúng tôi g.i.ế.c chết, lần thứ hai thì phải mang một bên mắt chột chạy mất. Dù con hổ răng kiếm đã bỏ đi, nhưng chúng tôi vẫn chưa dám leo xuống.
Kinh nghiệm từ lần trước đã chứng minh, con hổ răng kiếm rất thông minh, khéo khi nó đang giả vờ bỏ đi, rồi trốn ở một chỗ chờ chúng tôi leo xuống cũng nên.
Nhưng chúng tôi chờ gần nửa tiếng đồng hồ, vẫn không hề thấy một tiếng động nhỏ nào.
Chúng tôi đứng trên chỗ cao nhất của cái cây, tầm nhìn của mỗi người đều khác nhau, phạm vi tầm mắt cũng rất rộng.
Với thân hình khổng lồ của con hổ răng kiếm, nó không thể nào trốn trong phạm vi mấy trăm mét quanh chúng tôi được, vì thế chúng tôi thở phào một hơi.
“Leo xuống thôi!” Nói rồi, tôi leo xuống khỏi cái cây đã sắp bị đ.â.m đổ trước.Ban nãy, tôi không nổ s.ú.n.g tiếp.
Dù thấy nghi hoặc, nhưng không ai hỏi gì, chỉ có Bạch Vi lặng lẽ đi qua, rồi nắm lấy tay tôi.
Tôi lật tay nắm lấy cổ tay Bạch Vi, cảm nhận mạch đập dồn dập của cô ấy, cho đến khi mạch đập ổn định trở lại, tôi mới ngoảnh sang nhìn mọi người, nói: “Cứ tin tôi, nhất định chúng ta có thể rời khỏi đây”.
Qua chuyện con hổ răng kiếm lần này, ánh mắt mọi người nhìn tôi đã đẩy vẻ bái phục, đặc biệt là Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.