Đi được một lúc, Triệu Thư Hằng xoa đầu nói: “Lạ nhỉ, thế này là sao? Tôi cứ thấy chúng ta như đang đi lòng vòng ý!”
Hồ Kiếm cũng cau mày nói: “Tôi cũng có cảm giác ấy, hòn đảo này dị thật, khu rừng trong này còn dị hơn nữa”.
Mấy cô gái cũng thấy kinh ngạc, sau đó căng thẳng nhìn xung quanh.
Tôi nói: “Mọi người đừng lo, tôi đã khắc một ký hiệu ở đây. Lát nữa, nếu chúng ta lại đi qua khu vực này thì đương nhiên sẽ phát hiện ra. Nhưng tôi có suy nghĩ khác với mọi người, tôi nghĩ chúng ta không hề đi lòng vòng, chỉ là hòn đảo này quỷ dị quá, khu rừng này không hề nhỏ như vẻ bề ngoài của nó thôi”.
“Kệ, chúng ta cứ thử đi!” Bạch Vi cũng vội bổ sung thêm một câu, sau đó căng thẳng nhìn lên trời.
Tôi hít sâu một hơi, bây giờ đã không còn sớm nữa, mặt trời sắp xuống núi rồi, ánh sáng ở chân trời đều đã biến thành màu vàng kim.
Nếu tôi đoán không lầm, chắc khoảng nửa tiếng nữa là trời sẽ tối. Đến lúc đó, dù đi tiếp hay nghỉ lại thì chúng tôi đều sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi lấy con d.a.o gọt hoa quả ra, tìm một cái cây to nhất, rồi khắc một ký hiệu dấu ngang lên vị trí cao đến bả vai mình.
Làm thế này có thể giúp chúng tôi nhận định rõ rốt cuộc mình đã đi qua đây hay chưa. Để tránh thói quen mài móng của động vật, tôi cũng khắc một ký hiệu như vậy lên những cái cây khác.
Vì thế tôi lại khắc thêm một nét sổ thẳng nữa, tạo thành dấu cộng. Chúng tôi đi tiếp, quả nhiên mười phút sau, chúng tôi lại đi tới một nơi cực giống chỗ ban nãy, nhưng chúng tôi không tìm thấy cái cây đại thụ có khắc ký hiệu đó.
Điểm khác biệt rõ ràng hơn là trên con đường lúc trước đều là rừng rậm, nhưng bây giờ thì khác, hình như trước mặt chúng tôi là một thác nước.
Chúng tôi vẫn chưa đi ra khỏi rừng, từ xa đã nghe thấy tiếng nước róc rách, dòng nước va vào đá, âm thanh to lớn dội thẳng vào màng nhĩ chúng tôi, hơi nước mãnh liệt hòa vào không khí bay tới mũi chúng tôi.
Đột nhiên nhìn thấy cái thác nước này, đáng lẽ chúng tôi thấy rất vui.
Nhưng sau khi nghe thấy âm thanh ấy, lòng ai nấy đều rối bời. Lúc trước, Triệu Thư Hằng cũng từng nói, bức vẽ thứ hai trên tấm bia đá mà chúng tôi nhìn thấy là một con mãng xà khổng lồ đang uốn lượn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-743.html.]
Nhưng qua chứng minh của tôi và Bạch Vi thì con mãng xà khổng lồ ấy thật sự không lên bờ, mà chỉ sống dưới nước thôi.
Vốn chúng tôi đang vô tư, nhưng bây giờ, phía trước thật sự đã có một thác nước xuất hiện, mà nghe âm thanh thì không hề nhỏ tẹo nào.
Quê tôi ở Quế Ninh nên tôi đã nhìn thấy thác nước rất nhiều lần, và cũng cực kỳ nhạy cảm với tiếng của thác nước.
Bây giờ phía trước chúng tôi vọng lại tiếng nước, tôi có thể khẳng định đó là một thác nước.
Nhưng song song với đó, nếu đã có thác nước thì kiểu gì cũng có dòng nước tương tự như sông ngòi.
Nếu lượng nước của thác nước này nhiều thì sẽ tạo thành một hồ nước lớn, sau đó sẽ nhập dòng ở một vùng trũng nào đó. Nếu lượng nước ít, có lẽ chỉ là một cái ao nhỏ.
Điều khiến tôi thấy căng thẳng là ở một khoảng cách xa thế này, mà tiếng nước vẫn vang lên rõ ràng, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chắc chắn là một hồ nước lớn.
Mọi người đều đoán là có nguy hiểm, riêng cô nàng Hàn Mỹ Kỳ vô tư thì lại đầy vui vẻ: “Oa, phía trước nhất định có một hồ nước lớn. Đi cả ngày hôm nay mệt muốn chết, toàn thân đều là mồ hôi, lát nữa tôi phải tắm một cái mới được. À, mong sao là một suối nước nóng”.
Hồ Kiếm hé miệng, định nói gì đó lại thôi, tôi cũng bổ sung lời y muốn nói trong lòng mình. Đại tiểu thư à, IQ của cô thấp thế này, sao có thể sống tới tận bây giờ hả?
Cô ta vừa nói dứt câu, không thấy chúng tôi đáp lời thì khó hiểu ngoảnh lại, thấy chúng tôi đang trầm mặc thì nghi hoặc hỏi: “Mọi người sao thế?”
Sau khi được tôi cứu, Phùng Kha đã ngoan hơn hẳn, không còn lắm lời nữa.
Nhưng bây giờ, cô ả cũng không nhịn được nữa rồi, lại khôi phục bản tính nhiều chuyện và điêu ngoa, không chút khách sáo nói: “Hàn Mỹ Kỳ, cô đúng là cái đồ n.g.ự.c to não phẳng. À không, n.g.ự.c cô cũng chẳng to đâu”.
Hàn Mỹ Kỳ lập tức đỏ mặt: “Cô, cô nói gì thế hả?”
Phùng Kha cười lạnh nói: “Cô có biết tại sao mọi người không lên tiếng không?”
Dứt câu, không chờ Hàn Mỹ Kỳ đáp lời, Phùng Kha nói tiếp luôn: “Vì chỉ có cái đồ ngớ ngẩn như cô mới tưởng phía trước an toàn. Mọi người đều biết sắp phải đối mặt với chuyện gì, chỉ có cô là đần độn. Tôi thật sự không hiểu tại sao lúc trước Phương Dương lại cứu cô nữa”.