Phía sau tôi, Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm là bốn cô gái, lúc này bọn họ đang ngủ say sưa, không hề phát hiện ra cảnh tượng đáng sợ này, còn tôi và Triệu Thư Hằng vừa khéo đối diện với bên ngoài hang động, nên lập tức đối mặt với đôi mắt có thể ví với cái đèn lồng kia.
Mãng xà khổng lồ bắt đầu di chuyển chậm rãi về phía tôi, tôi cố gắng muốn cử động, nhưng người lại như bị điểm huyệt, không chỉ mất hết sức lực, mà người còn nặng như đổ chì.
Tay chân giống như đang đeo một vòng xiềng xích, hoàn toàn không thể cử động.Tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn con mãng xà khổng lồ chậm rãi bò về phía mình.
Nếu nói đối mặt với hổ răng kiếm, dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi còn có sức đấu một trận, nhưng đối mặt với con mãng xà khổng lồ đáng sợ này, ngay cả dũng khí cầm s.ú.n.g tôi cũng không có.
Mãng xà khổng lồ càng lúc càng tiến lại gần tôi, mười mét, chín mét, tám mét…
Ba mét, hai mét, mãng xà khổng lồ đã ở ngay trước mắt! Mẹ kiếp!
Tôi không ngừng gào thét phẫn nộ trong lòng, mau hành động đi, chứ c.h.ế.t oan ức như vậy, tôi thực sự không cam tâm.
Giống như khi đối phó với hổ răng kiếm trước kia, cho dù chúng tôi phải c.h.ế.t thì trước khi chết, cũng phải cho nó biết rằng, chúng tôi không hề yếu đuối, nó muốn g.i.ế.c c.h.ế.t chúng tôi thì cũng phải trả một cái giá tương xứng.
Thế nhưng tay chân tôi vẫn không nghe tôi điều khiển, tôi có thể cảm giác được sắc mặt mình đã tái đến mức biến thành một tờ giấy trắng. Xì xì…
Cái đầu to lớn của mãng xà khổng lồ dừng lại trước người tôi, đầu lưỡi phân nhánh dài thượt của nó thò ra khỏi miệng, dường như đang dò tìm thông tin của tôi. Tôi thầm than trong lòng, thôi xong, lần này tiêu rồi.
Xì xì… Rắn là loài động vật m.á.u lạnh, mà cái đầu to cỡ con nghé con của con mãng xà khổng lồ này mới chỉ tiền gần về phía tôi, mà đã khiến toàn thân tôi cảm thấy lạnh toát rồi.
Cặp mắt to như cái đèn lồng của nó đang nhìn vào mắt tôi, như thể thấy khó hiểu tại sao chúng tôi lại ở đây.
Ở khoảng cách gần như thế này, dường như tôi có thể ngửi thấy mùi hôi tanh từ trêи người nó.
A! Chết mẹ rồi!
Cơ thể ơi, cử động đi!
Viền mắt tôi như muốn nứt ra, đến khi cặp mắt của con mãng xà khổng lồ không ngừng ứ máu, dưới sự áp lực cực đoan, tôi gần như cảm thấy người mình sắp nổ tung, nhưng cơ thể tôi vẫn không nghe sai khiến.
Tôi nhìn sang Triệu Thư Hằng, anh ta cũng có vẻ tuyệt vọng và cam chịu số phận, mặt mày xám xịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-748.html.]
Những lúc xem cảnh phim gặp tai họa, tôi thường nghĩ nếu mình là nam, nữ chính khi nhìn thấy chuyện gì đó khủng khiếp, sẽ phải hét toáng lên kêu cứu ngay.
Nhưng khi thật sự rơi vào tình huống ấy, tôi mới hiểu thì ra những cảnh phim đó diễn rất thật.
Khi con người đối mặt với sự hoảng hốt và uy hϊế͙p͙ vượt ngoài sức chịu đựng của bản thân, thậm chí có thể quên luôn cả kỹ năng nói chuyện.Bốn cô gái ở phía sau chúng tôi vẫn đang ngủ say sưa.
Lưỡi rắn bắt đầu cuốn về phía tôi, quấn một vòng ở thắt lưng tôi, thậm chí tôi còn đoán là mình sẽ c.h.ế.t ngay bây giờ.
Đầu tiên, tôi thấy hang động tối đen, sau đó thì hoàn toàn mất đi ý thức…
Nhưng điều khiến tôi thấy cực kỳ ngạc nhiên là cái lưỡi rắn vừa chạm vào người tôi thì không khác gì tuyết đọng gặp ánh nắng, nó “xì” một tiếng rồi lùi ra khá xa mới dừng lại.
Nếu tôi có thể đọc hiểu ánh mắt của rắn, tôi sẽ phát hiện trong ánh mắt nó đang chứa đầy vẻ sửng sốt và đau khổ.
Cuối cùng tôi cũng bắt đầu dần cử động được, tôi ngẩn người nuốt nước miếng.
Vì vừa bị cái lưỡi của con mãng xà khổng lồ quấn lấy, dù nó không đưa tôi đi, nhưng trên quần áo của tôi vẫn lưu lại mùi nước bọt và mùi hôi tanh nồng nặc của nó.
Chỗ nào trên người tôi cũng dính nhơm nhớp, vô cùng khó chịu. Nhưng hiện giờ, chất lỏng này giống hệt như chất xúc tác.
Người tôi vốn như bị đông cứng đã bắt đầu hồi sinh như có cơn gió xuân ùa tới.
Tôi thấy vừa mừng vừa lo, nhìn chăm chăm vào cái đầu rắn khổng lồ cách mình không xa, đến hít thở cũng không được thoải mái.
Không ai biết tiếp theo đây, con mãng xà khổng lồ này có xông tới tiếp, sau đó đoạt mạng của tôi hay không.
Tôi liếc nhìn sang Triệu Thư Hằng, khi nhìn thấy cái lưỡi rắn quấn lấy người tôi, anh ta đã đau khổ nhắm tịt mắt lại.
Nhưng vài giây sau, thấy không có điều gì bất thường xảy ra, anh ta lại mở mắt, trên gương mặt vẫn đầy vẻ kinh hoàng.
Cuối cùng vài giây sau, tôi đã khôi phục lại vài cử động, tôi khẽ động đậy ngón tay, cứng đơ, tê rần, sưng tấy… đủ mọi cảm giác lập tức xuất hiện, tôi cắn răng cố gắng cử động.
Tôi thầm biết rằng chỉ cần mình khôi phục được khả năng cử động của cơ thể thì sẽ có quyền chủ động nhất định.