Dẫu sao bây giờ, chúng tôi cũng đang ở trong rừng, sống ở đây một khoảng thời gian lâu như vậy, nên trên người rất dễ dính phải thứ gì đó kỳ quái trên các cái cây.
Bạch Vi cau mày nói: “Thế lát nữa ăn sáng xong, chúng ta mau đi loanh quanh đây xem sao. Nếu không còn cách nào khác, chắc tối nay mọi người không trốn thoát được đâu”.
Nói xong, Bạch Vi nhìn sang Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha: “Mãng xà không ác như hổ răng kiếm, vì con hổ răng kiếm là động vật có nhũ hoa. Nhưng mãng xà là động vật m.á.u lạnh, đêm qua, nó đã ghi nhớ mùi cơ thể của chúng ta, nên nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hôm nay, nếu chúng ta vẫn không tìm được cách đối phó với nó thì có lẽ…”
Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ lập tức tái mặt.Tôi ho khan một tiếng, nói: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cứ ra ngoài xem sao đã. Bây giờ trời sáng, chắc con mãng xà khổng lồ sẽ không xuất hiện đâu. Hơn nữa, nếu ở đây nguy hiểm thì chúng ta cùng xuất phát, đông người thế này kiểu gì cũng đối phó được”.
Nếu đã lên kế hoạch xong, chúng tôi đều bắt đầu hành động.
Chúng tôi đang nấu ít canh thịt trong hang, không chờ ai gọi, Triệu Thư Hằng đã tự tỉnh dậy.
Ngửi thấy mùi thơm, anh ta mở to mắt, rồi uống liền mấy bát. Ăn sáng xong, chúng tôi cùng đi ra ngoài.
Có được bài học từ đêm qua, chúng tôi đã cẩn thận hơn nhiều.
Con mãng xà khổng lồ có thân hình to lớn, nhưng lúc hành động lại âm thầm lặng lẽ, nên tính uy h.i.ế.p tới chúng tôi còn lớn hơn con hổ răng kiếm nhiều.
Vì đang là buổi sáng, còn khá nhiều thời gian, nên chúng tôi đi lòng vòng xung quanh đây.
Không ai dám chạy quá xa, nhưng điều kỳ lạ là chúng tôi đã tìm hết mọi chỗ xung quanh hang động, nhưng không hề phát hiện ra loại cây nào trông kỳ lạ cả, càng không phải bàn đến thứ màu đen gì đó.
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta đi về phía thác nước xem sao đi. Biết đâu lúc về lại gặp được thì sao”.
Thấy tôi chuẩn bị đi về phía thác nước, ai nấy đều biến sắc mặt, nhưng cuối cùng vẫn chiến thắng được nỗi sợ hãi, đều đồng ý.
Có thể sống đến bây giờ, ngoài Hàn Mỹ Kỳ vẫn còn hơi lơ mơ ra, tất cả chúng tôi đều biết rõ nếu mình không nghĩ ra cách thoát khỏi kiếp nạn này thì sẽ mãi mãi mắc kẹt trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-mau-lanh/chuong-751.html.]
Vì đang là ban ngày, có lẽ con mãng xà khổng lồ đang nghỉ ngơi trong hồ nước ở chỗ thác nước.
Vì thế chúng tôi đi đến đó phải hết sức cẩn thận, còn phải luôn luôn phòng bị tình hình xung quanh, đây cũng là một bài khảo nghiệm tinh thần cực lớn cho chúng tôi.
Nhưng khi thấy sắp đi tới bụi cây, tiến thêm chút nữa là đến bãi đá bằng phẳng, đến lúc đó, dù con mãng xà khổng lồ có mù thì cũng có thể phát hiện ra chúng tôi.
Chúng tôi vẫn không phát hiện ra bất cứ manh mối có giá trị gì, tôi thấy hơi không cam tâm, đồng thời cũng hơi nghi hoặc, chỗ màu đen đó là từ đâu mà ra?
Nếu chúng tôi cứ uổng công vô ích thế này, chắc tối nay sẽ là bữa ăn tối cuối cùng của chúng tôi mất.
Đêm qua vì ở trong hang động, nên con mãng xà khổng lồ không thể phát huy được sở trường của mình.
Nhưng tôi có thể dùng s.ú.n.g săn để tấn công mắt nó, vì thế mới khiến nó phải rút lui.
Song bây giờ xem ra, nếu chúng tôi không quay lại cái hang đó thì chỉ còn một con đường c.h.ế.t thôi.“Mọi người xem này! Xem tôi tìm được thứ gì này!”
Lúc này, sau lưng tôi chợt vang lên một âm thanh cố đè thấp nhưng vẫn cực kỳ kích động.
Tôi ngoảnh lại thì thấy Hồ Kiếm đang mừng rỡ nhìn xuống mặt đất. Tôi vội vã chạy tới, chỉ thấy trước mặt y đang có một cây cỏ kỳ lạ.
Tại sao tôi lại nói nó kỳ lạ? Tôi đã từng nói rằng hòn đảo này rõ ràng nằm giữa đường đi từ Thịnh Hải đến Xiêng La, đây vốn là vùng nhiệt đới hoặc cận nhiệt đới, nhưng không hiểu tại sao ở đây lại có loại thực vật chỉ xứ lạnh mới có như cây lá kim.
Cũng chính vì thế, đến tận bây giờ, tất cả những cây cối mà chúng tôi nhìn thấy đều thuộc loài thực vật lá kim, nhưng cây cỏ trước mặt chúng tôi lúc này thì khác.
Nó đã đi ngược lại với quy luật tự nhiên, sinh trưởng ra tán lá rộng, lá có hình tròn, lại còn bốn phiến.
Tiền Lệ Lệ mừng rỡ nói: “Oa, cây cỏ này đẹp thế, là cỏ bốn lá à?”