Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 20.2

Cập nhật lúc: 2024-10-04 23:04:47
Lượt xem: 33

"Hả?" Có ý tứ gì? Người của Ám các tỏ vẻ khó hiểu.

"Sau này sẽ hiểu được." Hắc Tử cười nói, cũng không giải thích.

Đoàn người ngồi trên phi hành thú, nhóm Thanh Loan bay về phía biển. Nhưng bay tới chỗ bức tường nước thì lại cảm giác được giống như bị cái gì đó ngăn cản.

"Chủ nhân, không bay ra được." Thanh Loan nói với Độc Cô Thiên Diệp, "Cảm giác giống như có cái gì đó ngăn cản ở phía trước."

"Dùng huyễn lực thử xem có thể phá vỡ được hay không." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Được."

Mạc Trì ngưng ra huyễn lực đánh về phía bức tường nước, lúc huyễn lực tiếp xúc với bức tường nước thì bị bức tường nước hút vào, ngay cả gợn sóng cũng không có.

"Sao lại thế này?"

"Để ta thử xem."

Khung Cách cũng ngưng ra huyễn lực đánh về phía bức tường nước, kết quả vẫn giống như Mạc Trì. Mọi người nhìn nhau, đều không rõ là chuyện gì đã xảy ra.

"Phụ thân biết cái này là sao không?"

"Chúng ta chưa từng thấy qua chuyện này." Mạc Chấn Đình lắc đầu nói.

"Để ta thử xem." Hữu Vô lấy một thánh khí từ trong nhẫn không gian ra, rót huyễn lực vào sau đó ném về phía bức tường nước, kết quả ngay cả huyễn khí cũng bị bức tường nước hút vào.

"Chúng ta cùng nhau thử xem." Mạc Chấn Đình nói. Vì thế Mạc Chấn Đình, Khung Cách, năm huynh đệ Mạc Trì cùng phát động công kích đánh về phía bức tường nước. Uy lực này làm đại địa cũng phải chấn động, nhưng lần này lại bị một bức tường nước ngăn cản, công kích hoàn toàn bị hút vào.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Người của Ám các ở một bên nhìn cũng âm thầm kinh ngạc.

"Ta đi xem thử."

Độc Cô Thiên Diệp đang ngồi trên lưng Thanh Loan liền đứng dậy, bảo Thanh Loan bay về phía bức tường nước, bức tường nước này không khác mấy do sóng thần tạo thành nhưng sao lại kỳ quái như vậy chứ? Nàng không nhịn được đưa tay ra thử chạm vào, cảm giác mát mát lạnh lạnh. Lúc tay của Độc Cô Thiên Diệp chạm vào thì bức tường nước đột nhiên động, bức tường nước vây quanh đảo nhỏ liền bắt đầu rút xuống biển, bức tường nước tách thành hai bên trước mặt bọn họ, hình thành một con đường nước.

"Nha đầu, sao ngươi chỉ vừa mới chạm vào thì biến thành như vậy?" Hữu Vô tò mò nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết.

"Đây là?" Mấy người Mạc Chấn Đình cũng bay lại đây, nhìn con đường trước mắt đều có chút không hiểu.

"Phỏng chừng là để chúng ta rời khỏi đây." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Hiện tại muốn rời khỏi đảo cũng chỉ có thể như vậy." Khung Cách nói.

"Không biết phía trước là cái gì?"

"Đi thôi, đi xem rồi sẽ biết." Hữu Vô nói.

Mọi người trở lại trên người huyễn thú, Độc Cô Thiên Diệp để Thanh Loan ở phía trước mở đường, những người khác theo ở phía sau. Sau khi bọn họ đi vào con đường nước thì bức tường nước cũng rút ra xa đảo nhỏ, hình thành một bức tường nước ở phía sau bọn họ, chặn đường lui của bọn họ. Hải huyễn thú chia ra làm hai hàng, đi theo bức tường nước, dường như là sợ bọn họ đào tẩu (chạy trốn).

"Hắc (cười gian xảo), tiểu lão đầu ta sống nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy qua chuyện nào kỳ quái như vậy." Hữu Vô ngồi bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn tình cảnh hai bên, nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-20-2.html.]

"Ách, vì sao cháu nghe ra gia gia rất hưng phấn?" Độc Cô Thiên Diệp không nói được gì.

"Ha ha, chuyện như vậy không phải rất thú vị sao?" Hữu Vô cười to, cũng không lo lắng tiếp thẽo sẽ xảy ra chuyện gì.

Mọi người vẫn bay trong thời gian ban ngày, cuối cùng đi tới một đảo nhỏ hoang vu. Sau khi nhóm người Độc Cô Thiên Diệp lên trên đảo thì bức tường nước biến mất không thấy, hải huyễn thú cũng chạy hết.

Nhóm người Độc Cô Thiên Diệp dừng lại ở bên bờ biển, nhìn đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ không biết vì sao bọn họ lại tới đây. Không biết nguyên nhân, trời thì đã tối, mọi người liền tìm một đỉnh núi để hạ trại nghỉ ngơi.

"Hắc Tử, Ám các các ngươi hẳn là quen thuộc chỗ này, ngươi có biết ở đây là đâu không?" Ăn cơm chiều xong, mọi người ngồi vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm, Độc Cô Thiên Diệp hỏi Hắc Tử.

Hắc Tử nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói: "Không biết, trên bản đồ của chúng ta không có đảo này."

"Ngay cả các ngươi cũng không biết sao? !"

Hắc Tử lắc đầu. Hắn thật sự không biết có đảo nhỏ này. Bản đồ của bọn họ là dựa trên bản đồ của Thần điện để hoàn thiện, thật sự không có đảo nhỏ này.

"Ngươi có biết là cái gì để chúng ta tới được đây không?" Hắc Tử hỏi.

Mấy người huyễn tôn hợp lực cũng không thể phá vỡ lực lượng này, từ lúc nào thì huyễn hải có một nhân vật lợi hại như vậy chứ?

"Ta cũng không biết. Hiện tại chỉ có thể đi từng bước tính từng bước." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Nàng cảm thấy được những dị tượng lúc trước đều liên quan tới Tiểu Bạch Cầu, dù sao tất cả mọi chuyện đều xuất hiện sau khi nàng khế ước Tiểu Bạch Cầu, sau đó rời khỏi đảo thì cũng biến mất. Sau đó hải huyễn thú lại đi theo bọn họ nhưng chỉ có đi theo Tiểu Bạch Cầu. Tất cả mọi chuyện nhất định là có người khống chế, nhưng lại không biết đối phương là loại người nào, ý đồ là cái gì.

Một đêm bình an vô sự trôi qua.

Sáng sớm hôm sau mọi người đứng lên thu thập đồ, chuẩn bị rời đi, Hữu Vô đi dạo xung quanh một chút, phát hiện vẫn giống như lúc trước, đảo nhỏ bị một lực lượng vô hình vây quanh, mọi người đều đi không được.

"Oa, tiếp theo nên làm sao bây giờ?" Hữu Vô hưng phấn nói.

"Nếu đã mang chúng ta đến đây thì đương nhiên sẽ không để chúng ta đi dễ dàng như vậy." Mạc Chấn Đình nói.

"Chúng ta đi vào đảo nhỏ nhìn một chút, cố gắng có thể phát hiện ra cái gì hay không." Khung Cách đề nghị nói.

Những người khác không ý kiến, mọi người liền đi vào trong đảo. Nói là không ý kiến cũng vì bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

"Khả khả, có giọng nói đang gọi người ta." Tiểu Bạch Cầu luôn cắn quả trái cây, đột nhiên nói.

"Nó nói cái gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Nó nói người ta qua đó." Tiểu Bạch Cầu nói.

"Đi qua? Qua đâu?"

"Bên kia." Ngón tay của Tiểu Bạch Cầu chỉ một phương hướng, nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn mấy người Mạc Chấn Đình, phát hiện bọn họ không nói gì hết thì liền đi theo hướng mà Tiểu Bạch Cầu chỉ, dọc đường đi cũng không phát hiện ra chỗ nào kỳ quái.

 

Loading...