Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 5 - Chương 7.4
Cập nhật lúc: 2024-11-09 22:46:48
Lượt xem: 13
Sáng sớm ngày hôm sau, nơi tổ chức trận đấu vây đầy người, rất nhiều người nghe nói hôm nay có bán đấu giá, đều chạy tới vô giúp vui. Khi Độc Cô Thiên Diệp dựa theo thời gian mọi ngày đi tới, cửa bên ngoài nơi thi đấu đã bị ngăn lại, rất vất vả mới đi vào được bên trong, phát hiện trên khán đài bên trong cũng có tình cảnh giống ngoài kia.
Edit: rinnina
"Quá khoa trương rồi." Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được cảm thán nói.
"Đúng vậy." Hạ Hầu Thanh Đế mang theo Điền Bá đang cực không tình nguyện đi đến bên cạnh nàng, hình như cũng bị trường hợp như vậy dọa sợ.
Bởi vì hôm nay không có trận đấu luyện đan, cho nên trọng tài không đến. Trên sân thi đấu cũng không đặt bàn dược liệu, chỉ có mười cái chai bày trên mặt bàn, còn có một cái chùy mượn từ hội đấu giá Tiền các. Mặt khác Công hội Luyện đan sư còn mời đến vài vị thần hoàng ở một bên hộ giá, duy trì trật tự toàn bộ quá trình.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bảo tiêu cấp bậc Thần hoàng, danh tác như vậy cũng chỉ có Công hội Luyện đan sư dám!
Lần này đi lên chủ trì không phải người lúc trước, mà là một nam tử cao cao gầy gầy diện mạo nhã nhặn. Nếu nhìn dáng người, còn khá giống Hác Bằng Du.
Độc Cô Thiên Diệp cũng chọt chọt Hác Bằng Du, hỏi: "Sư huynh, đây không phải huynh đệ của huynh chứ?"
Hác Bằng Du liếc mắt nhìn người nọ một cái, nói: "Sao ta có thế có huynh đệ như vậy. Ca ca ta một đám đều là tai to mặt lớn ."
Lúc này phía dưới bắt đầu nói chuyện: "Cảm ơn mọi người tới tham gia hội đấu giá. Ta là chủ trì hội đấu giá Tiền các thành Phi Sa, may mắn được chủ trì buổi đấu giá hôm nay, ta cảm thấy vô cùng. Chuyện khác không cần nói nhiều, mọi người biết hôm nay muốn bán đấu giá cái gì, không cần bỉ nhân giới thiệu. Bởi vì là tác phẩm dự thi bán đấu giá, cho nên bán đấu giá hôm nay là không đáy bán đấu giá, chúng ta bắt đầu bán đấu giá, thứ nhất là đan dược do Đá Ráp đại sư vẫn liên tục đứng thứ nhất trong trận đấu luyện đan sư luyện chế, mọi người có thể tùy ý ra giá."
"Ba trăm vạn tử tinh tệ!" Lời nói người chủ trì vừa rơi xuống đã có người ra giá.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn người nọ, là người lần trước đi trên đường cái với Sa Bảo – người của Công hội Luyện đan sư Tây đại lục, tuy rằng ngụy trang, nhưng vẫn bị nàng nhận ra.
Nếu ngay từ đầu giá lập tức kêu giá có vẻ cao, là có thể trực tiếp nâng lên định giá cuối cùng.
Quả nhiên, bởi vì giá thứ nhất kêu cao, cho nên giá thành giao cuối cùng định tại tám trăm vạn tử tinh tệ.
Bán đấu giá thứ hai là đan dược của Hạ Hầu Thanh Đế, không thể không nói, rất nhiều người đều là nhắm vào Tam Nguyên đan, vì vậy nó khó khăn có rất trân quý. Sau đó được Công hội Linh sư dùng một trăm ngàn mua đi.
Bán đấu giá thứ ba là đan dược của Mạnh Hà, cuối cùng thành giao là bảy trăm vạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-5-chuong-7-4.html.]
...
Đan dược lần lượt được bán đấu giá, khi đến Độc Cô Thiên Diệp, bởi vì lần trước không cướp được Tam Nguyên Đan, cho nên viên đan dược càng dữ dội. Nhưng là dù sao cấp bậc vẫn thấp hơn Hạ Hầu Thanh Đế mot65 cấp, cho nên giá cuối cùng là chín trăm vạn, đứng thứ hai!
Chờ tất cả đan dược đều bán đấu giá xong, thứ tự cuối cùng là Hạ Hầu Thanh Đế thứ nhất, Đá Ráp thứ hai, Độc Cô Thiên Diệp thứ ba, Mạnh Hà thứ tư, thứ năm Ngũ Hợp.
Sau khi người chủ trì bán đấu giá rời khỏi, Công hội Luyện đan sư thống kê thứ hạng, đi lên tuyên bố, toàn trường khiếp sợ! Đá Ráp vẫn luôn thứ nhất cư nhiên xuống thứ hai, mà Bách Lý Tà vẫn chưa biết cư nhiên lập tức nhảy tới thứ ba!
"Ngày mai là vòng bán kết trận đấu lần này của chúng ta, 3 người đứng đầu vào trận chung kết cuối cùng, mong các tuyển thủ hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, đúng giờ tham gia trận đấu ngày mai."
Sau khi người chủ trì nói xong mọi người bắt đầu rời hội trường. Khi Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi cảm thấy có người nhìn mình, nhìn theo ánh mắt đó, phát hiện là một người trong góc sáng sủa đang nhìn nàng không chớp mắt, hình như người nọ không ngờ Độc Cô Thiên Diệp sẽ nhìn lại, sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười với nàng.
Độc Cô Thiên Diệp cười một cái, sau đó xoay người rời đi. Không biết vì sao, người kia cho nàng cảm giác rất thân thiết, cho dù phát hiện hắn nhìn lén nàng, nàng cũng không tức giận.
"Thật là một tiểu tử mẫn cảm." Độc Cô Dật Lan nói.
Độc Cô Thiên Thiên nhìn một chút, không nhìn thấy ai, hỏi: "Tam thúc, ngài nói ai ?"
"Tiểu tử kia kìa. Đi thôi, chúng ta về."
Trên đường về khách sạn, Độc Cô Thiên Diệp vẫn cúi đầu không nói lời nào, khi nàng thiếu chút nữa đụng vào nhánh cây ven đường, Tử Tiêu giữ chặt nàng một phen, hỏi: "Sao vậy?"
Độc Cô Thiên Diệp bị Tử Tiêu kéo mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện chỉ có nàng và Tử Tiêu , hỏi: "Sư huynh và Mạc Phong đâu?"
"Nói là hôm nay còn sớm, đi dạo phố rồi." Tử Tiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, kéo nàng đi về phía trước, hỏi: "Vừa nãy nàng nghĩ cái gì, không yên lòng, ngay cả bọn họ đi mất cũng không biết. Vừa nãy nếu ta không giữ chặt nàng, nàng trực tiếp đụng vào rồi."
"Ta suy nghĩ rời đi người nhìn thấy trước khi rời khỏi sân thi." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, vẫn là cấp Tử Tiêu nói.
"Ai? Nàng quen?" Tử Tiêu hỏi.
"Không biết, nhưng hắn cho ta cảm giác rất thoải mái, rất quen thuộc. Nhưng ta vừa nghĩ một chút, ta chưa từng gặp qua hắn." Độc Cô Thiên Diệp nói, vừa nãy nàng nghĩ việc này mới không chú ý đường.