Sau đó Lục Quý Hành ở lại trong nhà, Vưu Gia ra ngoài tiếp tục đắp người tuyết với các con.
Trời giá rét trơn trượt, Vưu Gia không cẩn thận té ngã.
Lục Quý Hành trùng hợp ngẩng đầu nhìn thấy, giây tiếp theo anh lập tức đứng bật dậy.
“Oa, nhìn anh tôi sốt ruột kìa.”
Dao Chi kéo Vưu Gia lên, Dật Chi ở bên cạnh vừa nói cô ngốc vừa phủi tuyết trên người cô, Mẫn Chi nhón chân thổi tay cho cô, hỏi cô ngã có đau không. Vưu Gia như có thần giao cách cảm, cô đột nhiên quay đầu nhìn vào nhà, thấy Lục Quý Hành đang nhìn mình. Cô thè lưỡi, vừa cảm thấy xấu hổ vừa thấy chột dạ.
Lục Quý Hành xua tay với cô, làm như không muốn nhìn nữa.
Vưu Gia nhăn mũi hừ một tiếng.
“Khẩu thị tâm phi, rõ ràng lo lắng muốn chết.”
“Nếu bé con Dao Chi không kéo mẹ lên kịp thời thì anh tôi đã lao ra rồi.”
“A, đàn ông!”
Có người cắt riêng những phân đoạn có Vưu Gia và Lục Quý Hành ra, cả hành trình hai người đấu võ mồm, anh một câu em một câu, rất náo nhiệt, có người thêm âm nhạc vào, video cứ thế trở thành vở kịch ngôn tình ngọt ngào.
“Cái này đủ để chứng minh đàn ông không tốt chút nào.”
“Cuối cùng tôi cũng biết vì sao anh tôi nói ảnh thích trên vợ, quá đáng yêu, nhìn là muốn bắt nạt, nhìn vợ dậm chân mắng ảnh, ảnh đi qua dỗ, ôm ấp hôn hít, mưu mô, tất cả đều là âm mưu vẽ ra cho vợ rơi vào.”
“Đau lòng chị dâu A Quý, bị một con sói ngậm về nhà.”
Có cả cảnh trên phòng tập nhảy, Dao Chi tập rất nghiêm túc, nhưng Lục Quý Hành dạy cậu bé vẫn nghiêm khắc không thả lỏng chút nào.
Khi nghỉ ngơi, Dao Chi không nhịn được nên hỏi ba: “Ba ơi, năm đó ba dạy mẹ nhảy cũng hung như vậy ạ? Chẳng lẽ mẹ không đánh ba ạ?”
Lục Quý Hành thản nhiên lừa dối: “Con là con trai, mẹ con là con gái, hai bên không giống nhau.”
Dao Chi gật đầu cái hiểu cái không.
“Bé ngốc, ba con dạy mẹ con đó là vì tán gái, có thể giống nhau sao?”
…
Lên hot search mấy lần, còn có người nghĩ xấu tung tin có phải diễn để lăng xê không.
Trước màn ảnh khó tránh khỏi tô son trát phấn, nhưng dù có diễn giống thật thế nào thì rất nhiều chuyện đã in sâu vào tiềm thức, cả không khí gia đình nữa, những thứ này không thể ngụy trang trong chốc lát được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tinh-dau-zawh/chuong-103.html.]
Cái này quá thật, thật đến mức làm người lệ rơi đầy mặt.
“Tôi từ chối bát cơm chó này, quá đau, một đứa FA vạn năm như tôi sao lại phải chịu tổn thương thế này.”
“Đi đi, đi trộm chị dâu A Quý, trộm được chính là kiếm được.”
“Trộm Mẫn Chi vẫn hơn! Đây là cô bé đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn.”
“Một ông già như anh tôi, rốt cuộc là vận may tốt đến mức nào chứ!”
“Lời lẽ chí lý của anh tôi: Tiên hạ thủ vi cường.”
“Không biết xấu hổ, chẳng trách người ta còn bé đã nhớ thương, nếu lớn rồi thì nào đến lượt anh ấy.”
…
Ngày phát sóng, Vưu Gia và Lục Quý Hành mang theo các con đến nơi tổ chương trình sắp xếp trước.
Trạm thứ nhất là một trang viên nghỉ phép ở trên núi.
Bảy gia đình ở tại bảy biệt thự.
Nhiệm vụ đầu tiên là để các bé con rời khỏi vòng tay ba mẹ, ngủ cùng các bạn nhỏ khác.
Kỳ thứ hai mời khách quý, đều là thiếu niên 17-18 tuổi, để bọn họ đến rèn luyện, chính là chăm sóc bọn trẻ. Bọn họ ở trong một căn biệt thự độc lập, chuẩn bị sẵn đồ chơi và đồ ăn vặt, nhiệm vụ là dỗ được các bạn nhỏ, để các bạn nhỏ ngủ một đêm an ổn.
Đối với trẻ nhỏ, rời khỏi ba mẹ chính là một chuyện rất đáng sợ, huống chi là ở hoàn cảnh lạ lẫm, cả đám oa oa kêu to, làm thế nào cũng không chịu đi.
Từng ba mẹ đều đang cố gắng khuyên bảo bé con của mình đi đến biệt thự số 2.
Nhưng bên Vưu Gia thì đơn giản hơn nhiều.
Lục Quý Hành gọi Dao Chi và Dật Chi tới, dặn dò mấy câu, hai cậu bé không hỏi gì thêm, chỉ vâng một tiếng sau đó Dật Chi ôm Mẫn Chi đặt lên vai mình.
Vưu Gia vỗ đầu cậu bé để cậu bé thả em xuống.
“Thằng bé này, học động tác yêu cầu cao độ làm gì.”
Dật Chi mặc kệ, cậu bé cõng em chạy trốn trái phải, sau đó vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc Mẫn Chi.”
Mẫn Chi không phải đứa trẻ quá dính ba mẹ, bé đi theo các anh cũng chơi vui vẻ được.
Vì thế ba người tung tăng tự mình đi trước.
Nhân viên công tác há hốc mồm, đây là lần đầu tiên thấy đứa trẻ phối hợp với họ như vậy.