Tình Đầu - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-04-10 04:41:34
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm nay các bé được khách quý mang đến nơi không có ba mẹ.

Vì hiệu quả chương trình, đạo diễn yêu cầu khách quý làm các bé nói chuyện với mình, cố gắng hướng dẫn các bé nói về ba mẹ.

Nhưng có lẽ đạo diễn chưa từng chăm sóc chơi cùng các bé, không biết các bé rời khỏi ba mẹ là không thể nghe thấy hai chữ ba mẹ.

Mới vừa có người muốn nhắc đến, cảm xúc của các bé vừa ổn định xuống lại bùng nổ, một cô bé há miệng gào khóc, cô bé vừa khóc, những bạn nhỏ khác cũng khóc theo, hiệu ứng liên hoàn quả thực bùng nổ, mấy khách quý cũng chỉ là thiếu niên choai choai, cả đám lập tức luống cuống tay chân.

Vừa dỗ vừa trêu đùa, dỗ hơn nửa ngày cũng không khống chế được tình huống.

So sánh với những bé khác, ba bé con nhà Lục Quý Hành chính là những bé bình tĩnh nhất, rốt cuộc bên cạnh có người quen, hơn nữa Vưu Gia thường xuyên bận việc của bệnh viện, Lục Quý Hành cũng có đôi khi đóng phim vài tháng không thấy người, đối với bọn họ, ba mẹ không có bên cạnh không phải chuyện khó tiếp thu.

Dật Chi còn dạy Mẫn Chi: “Mẫn Chi ngoan, khóc là sẽ không xinh đẹp nữa, biết không?”

Khi Dao Chi chỗ Mẫn Chi lại đây, cậu bé cho Mẫn Chi một cây kẹo que, bây giờ bé vẫn chưa li3m xong, mùi sữa bò ngọt ngào quẩn quanh đầu lưỡi, Mẫn Chi cảm thấy ngọt đến mức cả người đều lâng lâng, bé cũng không có cảm giác muốn khóc, chỉ là cảm thấy các bạn nhỏ khóc thật khó hiểu.

— Từ nhỏ đến lớn, đối với Mẫn Chi, nếu ngoan là một loại bản năng, vậy thì công năng tặng kèm chính là giỏi thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Đối với bé, nhìn không thấy ba mẹ thì nhiều lắm cũng chỉ khổ sở mất mát một chút thôi, chỉ thế mà thôi.

Bé có rất nhiều rất nhiều yêu thương và quan tâm, nhiều đến mức muốn tràn ra.

Những yêu thương này mang đến cho bé tâm cảnh vô cùng rộng rãi.

Đương nhiên, dùng cách nói thông tục hơn chính là vô tâm vô phổi.

Người phụ trách dẫn ba bé là một chị gái có tên rất kỳ lạ, tên là Quan Vinh, chừng mười sáu mười bảy tuổi, có hai cái răng nanh nhòn nhọn, khi cười nốt ruồi trên khóe mắt hiện lên rõ ràng, trong nét thanh thuần có vài phần trải đời, đương nhiên ba bé không thể đưa ra lời đánh giá như vậy được, đánh giá này là của đạo diễn phim [Chư thần Thượng Cổ], rất lâu trước kia cô ấy từng hợp tác với Lục Quý Hành, khi đó Dao Chi và Dật Chi vẫn là t1nh trùng cần được thụ tinh, Thượng Quan Vinh cũng mới chừng mười tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tinh-dau-zawh/chuong-104.html.]

Khi Vưu Gia đến đoàn phim, lúc nào cũng gặp cô ấy ở đó.

Cô ấy nhớ rõ cảnh tượng Vưu Gia và Lục Quý Hành oan gia ngõ hẹp gặp nhau ở đoàn phim, khi đó cô ấy đứng đó không xa, vì không nhớ được lời thoại nên suốt ruột nắm tay dậm chân trong góc, vừa nghiêng đầu thì thấy Vưu Gia và Lục Quý Hành đụng phải nhau.

Khi ấy bên cạnh Lục Quý Hành có rất nhiều người, đạo diễn nhà sản xuất gì đó, mênh m.ô.n.g một đống người, vốn dĩ mọi người đang thảo luận vấn đề sửa đổi kịch bản nhưng vì Lục Quý Hành đột nhiên dừng chân nên tất cả cùng im lặng.

Cả đám nhìn theo ánh mắt của Lục Quý Hành.

Trước mặt là một cô gái xinh đẹp, tuổi không lớn, ánh mắt linh động, mọi cử động đều lộ ra nét hồn nhiên không rành việc đời của thiếu nữ, mọi người không biết cô là ai, chỉ biết cô đến cùng bên đầu tư nhưng người không kiêu căng ngạo mạn gì, đến bên này cũng chỉ là lấy việc công làm việc tư sang chơi một chút, không ảnh hưởng đến toàn cục, cho nên không có ai để ý, huống hồ một ngày đoàn phim tới lui cả trăm người, bận đến mức chân không chạm đất, làm sao có thời gian đi chú ý một cô gái, tuy rằng xinh đẹp nhưng giới giải trí cái không thiếu nhất chính là những cô gái xinh đẹp, cho nên mọi người thấy nhiều cũng thành quèn.

Nhưng lúc này ai cũng tò mò đánh giá cô.

Có lẽ cô không đoán được mình sẽ gặp trường hợp này cho nên giật mình đứng ngây người ở đó.

Lục Quý Hành bỗng nhiên cười khẽ, anh nghiêng đầu giới thiệu với mọi người ở bên: “Bà xã của tôi.”

Làm những người còn lại khiếp sợ như nhìn thấy cái gì kinh hãi lắm.

Từ góc độ của Thượng Quan Vinh, cô ấy có thể nhìn thấy rõ đôi tai của Vưu Gia lập tức đỏ bừng lên rõ ràng dưới ánh mặt trời, cô xấu hổ.

Vốn dĩ là một cô gái rất tùy tính, đột nhiên lại trở nên câu nệ, cứng đờ chào hào những người xung quanh, chỉ trách người bên cạnh Lục Quý Hành đều là tay già đời, rất biết trêu chọc, anh một câu tôi một câu, chỉ nói thầy Lục ngày thường không để lộ chút tiếng gió nào mà động tác còn rất nhanh, nói thầy Lục là người khó chiều như thế, hỏi Vưu Gia thu phục anh thế nào, Vưu Gia bị trêu đỏ hết mặt mày, Lục Quý Hành nắm tay cô hơi kéo về phía sau, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa: “Nơi nào là cô ấy thu phục tôi, là tôi vất vả lắm mới theo đuổi được cô ấy, mọi người cũng đừng trêu, cô ấy dễ xấu hổ lắm.”

Cả đám lại cười hi ha hai câu, trêu chọc anh sao phải căng thẳng như thế, cuối cùng săn sóc kết bạn rời đi, để hai người nói chuyện riêng một lát.

Người đi rồi, Vưu Gia đánh anh một cái, vừa bực vừa xấu hổ trách anh: “Anh biết em ở chỗ này từ trước rồi, sao anh không nhắc nhở em?”

Lục Quý Hành liền nâng cằm cô lên, cười xấu xa như con cáo già đã mưu tính thành công: “Chính em ngốc, còn trách anh à?”

Loading...