Không nhắc nhở Vưu Gia mà nhắc nhở Lục Quý Hành, thật ra Thượng Quan Vinh cũng không biết mình có lựa chọn đúng hay không, cô ấy rất thích Vưu Gia, trên người cô có sự ngây thơ không rành thế sự cùng sự giáo dưỡng của con nhà gia giáo, Vưu Gia từng là dáng vẻ mà cô ấy mong muốn trở thành, một người chưa từng bị cuộc sống mài giũa, ánh mắt vĩnh viễn trong suốt.
Có lẽ cô ấy có thành kiến và mất niềm tin vào nhân tính, cho nên lúc nào cũng nhìn thấy một vài thói hư tật xấu của con người là rất khó sửa đổi.
Ví dụ như có mới nới cũ, ví dụ như ăn vụng bên ngoài…
Cô ấy không hy vọng Lục Quý Hành là người như vậy, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, lấy tính cách của Vưu Gia, cho dù Lục Quý Hành ăn vụng ở bên ngoài mà có ý định giấu cô thì chưa chắc cô đã phát hiện.
Cô ấy nhắc nhở Lục Quý Hành là muốn nói Cao Nhược Lâm có ý xấu.
Nhưng ai biết anh có thể nhân cơ hội để ngo ngoe rục rịch hay không.
Thứ tình yêu này, vẫn quá mỏng manh.
Nào có cái gì là tình cảm bền chắc kim cương.
Nào có.
…
Vưu Gia chống gậy hóa thành cái đuôi nhỏ đi theo sau Lục Quý Hành, anh đi chỗ nào là cô đi theo chỗ đó, cô ngồi trên ghế gấp ngoài cửa phòng bếp xem anh làm sủi cảo, lúc thì nói anh cán vỏ bánh quá dày, lúc lại chê anh bỏ ít trứng gà, thật sự không tìm được gì để nói thì lại kêu mình đau răng.
Đều là do cô quá nhàm chán, Lục Quý Hành gọi đây là chứng dính nhớp gián đoạn, cứ mỗi một thời gian là sẽ có lúc Vưu Gia đặc biệt muốn anh chú ý, dùng hết mọi thủ đoạn, như là con công xòe đuôi, hận không thể viết thẳng lên mặt: Mau nhìn em!
Phương pháp Lục Quý Hành quen dùng để đối phó chính là không để ý tới cô.
Càng tìm cảm giác tồn tại càng bị làm lơ.
Chờ cô tự tới nhào vào ngực.
Anh sẽ vừa vờ ghét bỏ đẩy cô ra, vừa túm người lại, biểu diễn một loại tuyệt kỹ gọi là “Ngoài miệng nói không cần nhưng cơ thể lại rất thành thật.”
Cái này không gọi là ác thú vị, cái này kêu tình thú vợ chồng.
Lần này Vưu Gia học thông minh, anh không để ý tới cô, cô vỗ m.ô.n.g chạy lấy người, cô đứng lên khỏi ghế gấp, nói muốn tìm trợ lý đạo diễn tâm sự, hấp thu tinh thần phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ.
Cậu thanh niên kia mới vừa tốt nghiệp thạc sĩ, trên người vẫn còn nét ngây ngô, bề ngoài không tệ, bị người trêu đùa là mặt sẽ đỏ ửng, Vưu Gia thường xuyên nói cậu ta giống hot boy trường bọn họ.
Về hot boy, Lục Quý Hành có một đoạn hồi ức rất không thoải mái.
Cho nên khi Vưu Gia nhảy nhót chống gậy chạy ra ngoài, Lục Quý Hành vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên vỗ tay, bước hai ba bước ra cửa ôm Vưu Gia về, lời lẽ chính đáng nói cho cô: “Chạy lung tung cái gì, đừng gây thêm phiền phức cho người ta, ngồi yên cho anh.”
Vưu Gia chọc má anh: “Không phải anh không để ý đến em à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tinh-dau-zawh/chuong-112.html.]
“Anh không để ý đến em là em chạy đi tìm người khác ngay hả?”
“Anh không để ý đến em mà em còn không thể đi tìm người khác ạ?” Vưu Gia muốn thể hiện khí thế của mình cho nên cô chống gậy xuống, đứng lên trên ghế.
Lục Quý Hành lập tức ấn cô xuống, tịch thu gậy chống của cô đặt sang bên, anh khom lưng véo mặt cô: “Anh ghen, được chưa?”
Vưu Gia chớp mắt nhìn anh chốc lát, nhỏ giọng nói thầm: “Anh ghen anh còn có lý, anh còn hung.”
Còn tranh luận.
Lúc này không có camera, Lục Quý Hành bèn cúi người cắn nhẹ khóe môi cô.
Vưu Gia li3m khóe môi, cảm giác li3m được vị máu, cô tức giận dùng cái chân còn lành lặn của mình đá anh một cái: “Anh làm gì vậy, anh cho rằng anh là ma cà rồng sao?”
Lục Quý Hành dùng lòng bàn tay lau khóe môi cô, vừa lòng vỗ sọ não của cô: “Anh đi nấu sủi cảo, em mà chạy loạn thì anh đánh em đấy!”
“Phi! Phát xít!”
…
Khi chuyện này xảy ra, mặc dù bên cạnh không có camera nhưng vẫn thu âm được, lúc tổ hậu kỳ cắt nối biên tập, dạo diễn cảm thấy rất thú vị, bèn thêm âm tần vào, còn tri kỷ thêm cả phụ đề, cảnh im lặng hôn nhau được dùng một loạt biểu cảm mỉm cười lăn lộn xẹt qua, xây dựng bầu không khí vô cùng ái muội và khó miêu tả.
Vừa cảm thấy thẹn, vừa cảm thấy buồn cười.
“Tôi thật sự muốn gọi điện cho đạo diễn, nhân tài, đúng là nhân tài!”
“Anh, em khuyên anh làm người đi.”
“Anh biết không? Anh là người em thấy không biết xấu hổ nhất đấy, ghen cũng ghen táo bạo như vậy.”
“Anh đừng có cuồng, cẩn thận về nhà quỳ sầu riêng.”
“Bây giờ chị dâu chính là người có fanclub, anh chú ý một chút, cẩn thận bị nhận lưỡi dao.”
“Ha ha ha ha ha phi! Phát xít!”
“Ma cà rồng 2333, anh quá thô lỗ, chị dâu A Quý của bọn em mềm mại như vậy, anh đúng là… Ai nha, thô lỗ!”
“Đau lòng chị dâu, giống một đóa hoa bị bão táp chà đạp.”
“Mỗi lần anh tôi ở bên cạnh chị dâu là lại ấu trĩ thành trẻ ba tuổi.”
“Là chân ái không sai.”