Tình Đầu - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-04-13 04:11:25
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật ra nếu tính rõ ràng lên thì khi Vưu Gia mười sáu tuổi, Lục Quý Hành đã có ý đồ với cô rồi.

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, lần đó lớp tổ chức liên hoan sau khi thi đại học, anh chặn cô trong góc tường, liếc mắt hỏi cô: “Yêu đương?”

Giọng điệu kia, bây giờ nhớ lại thấy thật buồn cười, nghe như một con sói bị người khác xâm phạm lãnh địa vậy.

Chỉ là đáng tiếc khi đó Vưu Gia ngoan ngoãn đến mức chất phác như đầu gỗ, hoàn toàn không có ý tưởng gì quá giới hạn, nếu Lục Quý Hành là bạn thân của anh trai, đương nhiên cô cũng coi anh như anh trai mình, anh trai dạy em gái không thể yêu sớm hình như là việc trong trách nhiệm của anh nhỉ?

Nghiêm khắc mà nói, hành vi và lời nói của Lục Quý Hành có thể coi là vượt rào, nhưng Vưu Gia không nhận ra mà thôi.

Cô run rẩy lắc đầu, nói không phải, có người theo đuổi mình nhưng cô không đồng ý.

Lục Quý Hành vừa lòng “Ừ” một tiếng, khóe môi hơi cong lên, còn giả đứng đắn nói: “Em còn nhỏ, không vội.”

Vưu Gia lại run rẩy gật đầu, ngoan vô cùng, cô sợ anh đi cáo trạng với anh trai mình, rốt cuộc với cái tính cách táo bạo ngốc nghếch của Vưu Tĩnh Viễn, anh ấy mà nóng lên là có thể đi qua xử lý người ngay. Tuy rằng cô từ chối người ta nhưng không có ý muốn hại người ta.

Năm ấy Lục Quý Hành đến phương Nam thực tập, ba năm kia Vưu Gia đã thi đậu ngành Y của đại học Z.

Cách xa nhau hàng ngàn cây số, cũng không gặp mặt được mấy lần.

Khi đó Vưu Gia thường xuyên về nhà, lần nào về cũng có thể trùng hợp đuổi kịp lúc Lục Quý Hành gọi điện thoại về, anh thực tập là phong bế, rất nghiêm khắc, mỗi tuần chỉ có nửa ngày được tự do nghỉ ngơi, thời gian khác nếu muốn gọi điện thoại hay làm việc riêng đều phải xin phép.

Thời điểm đó anh cũng không lớn là bao, anh hơn Vưu Gia 4 tuổi, vừa qua sinh nhật 19 tuổi, vẫn là chàng thanh niên mới lớn, chẳng qua tính cách anh trời sinh ít nói, cho nên nhìn có vẻ trưởng thành sớm, Vưu Gia luôn cảm thấy mình ở trước mặt anh nhỏ đi một vai vế, lần nào nghe điện thoại của anh cũng tự giác ngoan ngoãn lại.

Sự kiện đ.â.m thủng cửa sổ xảy ra năm Vưu Gia 18 tuổi, cô về nhà trong kỳ nghỉ đông năm ba đại học, thời gian gần ăn tết, đã hai năm anh chưa về rồi, thời gian nghỉ tích cóp được hai tuần mới xin về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tinh-dau-zawh/chuong-121.html.]

Vưu Tĩnh Viễn tổ chức tiệc đón gió cho anh, còn gọi một vài người bạn khác nữa.

Ngày đó là ngày 27 tháng Chạp, trên đường giăng đèn kết hoa, đèn lồ ng đỏ treo cao, năm ấy trong nội thành vẫn chưa cấp pháo hoa, tiếng pháo nổ bùm bùm trong ngõ nhỏ vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Náo nhiệt, vui mừng.

Nơi ăn cơm là một tiệm ăn tại gia nằm trong một cái hẻm sâu, sân rất nhỏ, mỗi ngày chỉ bán một bàn ăn, món ăn đều phải chọn từ trước, khi còn đi học, lần nào tụ hội bọn họ cũng đến chỗ này, nhà hàng đã mở được mười mấy năm, có thể là cách marketing độc đáo của chủ nhà hàng đã làm cho nhà hàng nhìn có vẻ tương đối ngầu, rất thích hợp cho một đám thanh niên còn trong độ tuổi hay ảo tưởng đến làm màu.

Đương nhiên giá cả cũng rất xa xỉ, nhưng đám bạn thích nhảy múa ca hát từ nhỏ này đều là con nhà có kiều kiện.

Gia đình Lục Quý Hành cũng thuộc về gia đình giàu có.

Người đến đa phần đều là nam, có rất nhiều người từng là bạn học nhảy với Lục Quý Hành trước đây, cũng có một vài người đi cùng với thân phận “Người nhà.”

Ngày đó Vưu Gia bị Vưu Tĩnh Viễn bắt ép đi cùng, hai ngày đó anh ấy chọc ba mẹ giận, đang bị cấm túc. Vì để không bị mắng, anh ấy lấy Vưu Gia làm tấm chắn như thường lệ, trước kia khi ra ngoài đều sẽ để cô tự đi chơi một mình, nhưng ngày đó đã tới gần chạng vạng, trời còn bắt đầu đổ tuyết, gần cuối năm ăn trộm cũng nhiều, an ninh không tốt lắm, thường thường còn nghe được tin tức có người quang minh chính đại cướp đồ trên đường, Vưu Tĩnh Viễn chắc chắn không dám thả cho cô đi một mình, anh ấy không màng cô phản đối mãnh liệt, ngoan cố kéo cô đi cùng.

Vưu Tĩnh Viễn có một đám bạn quậy phá với nhau, Lục Quý Hành cũng ở trong nhóm này, bọn họ đều là con nhà giàu, làm việc phóng túng, nói chuyện chay mặn không kỵ, có thể nghĩ Vưu Gia ngoan như vậy, đi vào đó hoàn toàn là dê vào hang cọp.

Bình thường Vưu Tĩnh Viễn vẫn rất có trách nhiệm, bảo vệ em gái kỹ vô cùng, sợ cô bị một đám chảo nhuộm nhuộm hỏng rồi, nhưng hôm nay hoàn toàn do tình huống đặc thù.

 Quả nhiên, bây giờ nhìn thấy Vưu Gia đi vào cùng Vưu Tĩnh Viễn, mấy người lập tức huýt sáo reo hò, Vưu Tĩnh Viễn cảnh cáo bọn họ: “Đừng có mưu đồ với em gái tôi! Con bé còn nhỏ.”

Vưu Gia xấu hổ chào hỏi.

Ở đây ngoài vài người thường hay chơi cùng Vưu Tĩnh Viễn thì cô cũng chỉ quen Lục Quý Hành, hôm nay là sân nhà của Lục Quý Hành, cô chú ý chào hỏi anh, anh “Ừ” một tiếng, gọi người phục vụ thêm một cái ghế vào bên cạnh, phun ra một chữ: “Ngồi.”

Loading...