Tình Đầu - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-04-13 09:33:11
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vưu Gia thành công mất ngủ, ngày hôm sau tuyết rơi rất dày, trong khu còn bị cắt điện, cô nằm trong chăn cả ngày, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thoát ra khỏi đám sương mù mang tên “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra”.

Lục Quý Hành, Vưu Gia, Lục Quý Hành, Vưu Gia… Cô đếm thầm 800 lần cũng không tìm ra điểm ái muội mập mờ nào giữa hai cái tên này.

Nhưng cô lại nhớ đến rất nhiều chuyện, ví như năm mười sáu tuổi cô bị anh chặn lại ở góc hành lang nói có phải đang yêu đương không… Ví dụ như năm mười bảy tuổi có đàn anh ở khoa bên cạnh có vẻ muốn theo đuổi cô, mời cô đi ăn cơm và xem phim rất nhiều lần, sau khi bị anh trai phát hiện, Vưu Tĩnh Viễn rối rắm giữa “đm thằng này dám có ý đồ với em mình” cùng với “không được không được em mình đã lớn”, lại thêm Lục Quý Hành thuận miệng nói một câu, câu của Lục Quý Hành là “cô ấy còn nhỏ, không thể yêu sớm”. Thành công làm cán cân trong lòng Vưu Tĩnh Viễn nghiêng hẳn sang bên, vì thế Vưu Tĩnh Viên giơ nắm tay cảnh cáo Vưu Gia, nói cô cách kẻ không có ý tốt này xa một chút… Ví dụ như lần nào đến sinh nhật cô, Lục Quý Hành cũng gửi quà cho cô… Ví dụ như lần cô sinh nhật 18 tuổi, Lục Quý Hành gửi tặng cô một chiếc vòng cổ, khi đó cô còn đang nghĩ nhận loại quà này có ổn không thì bị một câu “lễ trưởng thành mà! Đương nhiên phải đặc biệt một chút” của Vưu Tĩnh Viễn phá tan nỗi băn khoăn….

Những việc này đúng là không giống quan hệ của anh em bình thường, huống hồ bọn họ vốn dĩ không phải anh em, nhiều lắm là tự Vưu Gia suy diễn, cảm thấy anh như anh trai mình.

Nghĩ như vậy, Vưu Gia thật sự cảm thấy mình chính là một kẻ phụ lòng.

Vưu Gia tự động tẩy não mình, tẩy đến mức sinh ra cảm xúc gọi là áy náy kia.

Cô lăn lộn trên giường một lúc, cuối cùng cảm thấy: Tuy rằng mình có lỗi với ảnh nhưng hai đứa mình thật sự không thích hợp.

Ngày thứ ba, ngày 29 tháng Chạp, rốt cuộc Vưu Gia đi ra khỏi trạng thái lười vô cực, cô bị anh trai sai việc mang quà tết sang nhà Lục Quý Hành, cô nghĩ mình cũng nên nói rõ với người ta, là chính cô không nhận ra, là cô có lỗi, cho nên từ chối và xin lỗi nhất định phải chân thành.

Tốt nhất phải nói trực tiếp.

Cô đeo khăn quàng cổ, đeo bao tay, bọc mình như xác ướp rồi mới ôm hộp ra ngoài, ngoài trời gió tuyết lớn, cũng may hai nhà ở gần nhau.

Mới vừa đi không đến năm phút đã thấy một người vóc dáng cao cao đang đi từ chỗ ngoặt lại đây, anh mặc một bộ đồ màu đen, khi đó thị lực của Vưu Gia không tốt lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy có người, khi đến gần rồi trái tim cô mới lỡ nhịp một cái.

Lục Quý Hành nhận hộp trong tay cô, anh nghiêng đầu hỏi: “Sao không gọi điện thoại để anh qua lấy?”

Vưu Gia lắc đầu: “Cũng chỉ có vài bước mà.”

“Anh trai em gọi anh ra đón em.”

Vưu Gia lập tức cạn lời: “Anh ấy đúng là mặt dày, chính ảnh ngồi ở nhà chơi game đó!”

“Không sao, anh cầu mà không được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tinh-dau-zawh/chuong-124.html.]

Vưu Gia cứng lại, trái tim đập nhanh hơn.

Cô lớn đến bây giờ, nào đã gặp phải tình huống thế này.

Anh nói xong mà vẻ mặt vẫn như thường, Vưu Gia cực kỳ hoài nghi có phải mình lĩnh hội sai rồi không.

Hai người đi không bao lâu thì đến nhà anh, nhà anh ở trong một khu biệt thự, sân vườn kiểu Tây, tuy diện tích không quá lớn nhưng cũng có bể bơi riêng, mùa này nước trong bể đóng băng, trước kia Vưu Tĩnh Viễn thường đến đây chơi, lúc về nhà luôn không chịu lau khô nước, cả người ướt đẫm, để thân trần đi loanh quanh trong nhà, khi đó Vưu Gia mười mấy tuổi, vẫn là cô gái nhỏ, lần nào mẹ cũng hành hung anh ấy một trận, nói anh ấy chú ý hình tượng, đừng làm cay mắt em gái.

Không biết Lục Quý Hành có giống anh mình không.

Ừm, không tưởng tượng ra.

Đi qua vườn hoa và bể bơi là đến sảnh chính, vừa đẩy cửa ra, Vưu Gia lập tức ngửi thấy mùi thuốc.

Anh giải thích: “Đang nấu thuốc trong bếp, mùi không dễ nghe, em lên phòng cùng anh đi!”

“Anh… Bị bệnh ạ?” Quý bà Khương Yên, mẹ Lục Quý Hành là một quý bà làm bằng thép, một ngày trước Giao Thừa còn làm việc ở công ty, trong nhà chỉ có mình anh và một thím giúp việc, không phải anh bị bệnh chính là thím bị bệnh, nhưng nếu thím bị bệnh thì thường sẽ xin nghỉ, cho nên khả năng duy nhất chính là anh bị bệnh.

Lục Quý Hành “Ừ” một tiếng, lúc này Vưu Gia mới nhìn kỹ anh hơn, màu da của anh vốn đã trắng, đứng giữa một đám con trai có vẻ non tơ hơn nhiều, kết hợp với tính cách của anh, tuy không đến mức nữ tính nhưng tóm lại thanh tú hơn phái nam bình thường, bây giờ sắc mặt anh tái nhợt, chỉ có quanh hốc mắt là đỏ hồng khác thường.

Một thanh niên ốm yếu rất dễ làm người thương tiếc.

Chẳng qua người khác sốt đều đỏ mặt, còn anh thì tái nhợt.

Vưu Gia thề, cô trịnh trọng thề, cô ma xui quỷ khiến đi sờ trán anh, nhất định là xuất phát từ trực giác của một bác sĩ chuyên nghiệp chứ không phải vì lý do khác…

Anh bỗng dừng bước, chính Vưu Gia cũng thấy mình choáng váng, mu bàn tay vẫn còn dán trên trán của anh, có thể cảm nhận được độ ấm nóng rực trên đó.

Hai người im lặng quỷ dị, bạn biết, khi trong hai người đúng là có một người biết người khác thích mình hoặc là có khả năng thích mình thì sự mập mờ rất dễ bị kích phát.

Vưu Gia cảm thấy bây giờ đang rất mập mờ, loại mập mờ này còn là do chính cô gây ra, điều này khiến việc cô tính toán nói xin lỗi anh vào ngày hôm nay trở nên có vẻ rất áy náy và tự trách.

Loading...