Cô xấu hổ giận dữ muốn chết, thề không bao giờ ra ngoài nữa.
Nhưng mà không ra khỏi cửa là không có khả năng, bởi vì Vưu Gia có thú vui mới — gắp thú bông!
Vì thế dạo trung tâm thương mại trở thành tiết mục nhất định phải thực hiện mỗi đêm, khu gắp thú ở tầng một trở thành nơi Vưu Gia nhất định phải đi qua, nhưng cô là gà mờ, mười lần có tới chín lần không gắp được, không gắp được thì không vui, mà cô không vui là sẽ mè nheo Lục Quý Hành, vì dỗ cô, Lục Quý Hành liền đi gắp, tỷ lệ ghi bàn của Vưu Gia là hai phần mười, như vậy đã xem như rất khá, nhưng Lục Quý Hành có thể đạt được tám phần mười, cái này có hơi bi3n thái.
Đại khái là người luyện nhảy hàng năm có một đôi mắt độc ác, còn có lực khống chế chuẩn xác.
Đương nhiên Vưu Gia không muốn thừa nhận mình không bằng anh.
Lúc sau trong club fan có một tin tức lan truyền cực kỳ rộng, nói buổi tối từ 7 giờ đến 9 giờ mỗi ngày, Lục Quý Hành sẽ đưa vợ đến trung tâm thương mại, sau đó đi đến khu gắp thú bông. Đó là nơi đặt rất nhiều máy gắp thú, có tới cả trăm máy, là thánh địa của các cặp tình nhân.
Vì thế ngày nào cũng có fans ở gần nghe danh đến đây lắc lư, cực kỳ tâm cơ làm bộ không quen biết bọn họ, sau đó quan sát ở khoảng cách gần.
Lúc sau fans đều truyền nhau nói chị dâu A Quý xinh đẹp như hoa, gen trong nhà quá tuyệt.
Vưu Gia hoàn toàn không biết mình đã bị phát hiện.
Vưu Gia kiên trì đi làm đến khi mang thai gần sáu tháng, hoàn toàn không chịu được nữa mới nghỉ.
Thời gian này đã là sau Tết Âm lịch không lâu, băng tuyết chưa tan, xuân hàn se lạnh.
Vưu Gia vẫn chưa hết nôn nghén, cũng không coi là quá nghiêm trọng nhưng lại làm người mệt mỏi, miệng Vưu Gia càng ngày càng kén ăn, nói một ngày muốn ăn mười mấy bữa cơm nhưng mỗi lần chỉ ăn một chút hoàn toàn không phải nói quá.
Chân cẳng sưng vù, hai cái chân nhỏ nhắn đã sưng lên một vòng lớn, đêm nào Lục Quý Hành cũng đều đặt hai chân của cô lên người mình để mát xa giảm sưng cho cô.
Cô chỉ phải xin nghỉ trước thời gian, gộp lại đủ kỳ nghỉ nửa năm.
Bệnh viện bận tới mức nào, đúng lúc thiếu người, năm nay tuyển người mới không quá lý tưởng, thời gian tốt nghiệp thì chưa tới, Vưu Gia cố gắng nhẫn nhịn một chút cũng được, nhưng chủ nhiệm nhìn cô yếu ớt, lại là thai đầu, lúc đi khám thai ở tháng thứ hai còn khám ra thai đôi, Vưu Gia mang thai được ba bốn tháng bụng đã rất to, cho nên ông ấy đau lòng cô, đồng ý cho cô nghỉ dài hạn.
Nhàn nhã ở nhà Vưu Gia cũng không thấy nhà chán, bởi vì có Lục Quý Hành ở bên cạnh cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tinh-dau-zawh/chuong-86.html.]
Lục Quý Hành gần như đẩy hết mọi công việc, khó có thể tượng tượng năm nay là năm anh bùng nổ nhất, có thể nói là hiện tượng của năm, nhưng bây giờ trong tay chỉ có hai hợp đồng quảng cáo, sau khi anh kết thúc show giải trí đang quay thì không nhận cái nào nữa, tuyên truyền phim cũng chọn nơi có thể về trong ngày để buổi tối có thể trở về ngủ với cô.
— Buổi tối giấc ngủ của Vưu Gia không tốt, cái thai này mang thật sự rất gian nan, ban ngày ăn không ngon, buổi tối ngủ không yên, đủ loại phản ứng cái nào cô cũng gặp, bị lăn lộn vô cùng thê thảm.
Có đôi khi cô héo rũ ghé vào trên đùi Lục Quý Hành, đập anh một cái rồi nói: “Đều tại anh hết!”
Lục Quý Hành chấp nhận: “Ừ, trách anh.” Sau đó anh xoa bóp chân cho cô, hoặc là đút cho cô ăn gì đó.
“Anh nhảy cho em xem đi!”
“A Quý, hát một bài nhé?”
“…”
Từ khi Vưu Gia phát hiện cô nói cái gì Lục Quý Hành cũng không từ chối là lá gan của cô càng ngày càng to, rất có cảm giác khoe khoang của nông nô ca xoay người ca xướng.
Cuối mùa Xuân, Chu Thiến sinh một bé gái nặng ba cân, nghe nói cô bé vừa sinh ra là biết cười, mới được một tháng đã lộ ra bản chất thiên sứ, mềm mại đáng yêu, Vưu Gia mừng rỡ vô cùng, nói cái này Vưu Tĩnh Viễn coi như xong đời.
Mùa Hạ, Vưu Gia cũng được đưa vào phòng sinh, một ngày một đêm mới ra ngoài.
Lục Quý Hành thức trắng đêm không ngủ, trong thời gian đó anh vào phòng sinh một lần, mặc đồ vô khuẩn đến nắm tay Vưu Gia, sản phụ mệt mỏi, bác sĩ nói: “Chồng cổ vũ cho sản phụ đi.”
Vưu Gia nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, hoàn toàn không còn hoạt bát như ngày thường, khóe mắt dính nước mắt, cô khóc kêu không ngừng, mất hết sức lực, cô hơi ảo não, cuối cùng ai oán nhìn anh: “A Quý, đau quá!”
Lục Quý Hành không biết làm sao, anh bỗng nhiên cảm thấy n.g.ự.c đau, mắt cũng đỏ, anh nằm trước người cô, nặng nề nói: “Chỉ lần này thôi, sau này không sinh nữa.”
Vưu Gia thấy anh muốn khóc, thế là cô không khóc nữa, giơ tay muốn lau cho anh nhưng không rảnh tay, chỉ đành nói nhỏ: “Thật ra… Thật ra cũng không đau lắm, anh đừng khóc nhé!”
Lục Quý Hành quay đầu đi, tay lại nắm chặt hơn trước.
3 giờ sáng, Vưu Gia sinh ra bé trai khỏe mạnh đủ tháng.
Một bé hai cân ba lạng, một bé hai cân bảy lạng.