Tình Đầu - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-04-08 04:37:32
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô và chú không ở đây, những Mẫn Chi ở! Cô bé chạy tới chỗ Mẫn Chi như bướm nhỏ, xách váy xoay một vòng sau đó chống cằm ngồi xổm xuống nhìn Mẫn Chi: “Mẫn Chi không vui à?”

Mẫn Chi gật đầu: “Mẫn Chi nhớ ba mẹ.”

Tư Tư nhíu mày, cô bé nắm tay Mẫn Chi: “Lát nữa cô chú sẽ về, chị đưa Mẫn Chi đi thả pháo hoa nhé? Chơi vui vẻ là sẽ không nhớ ba mẹ nữa.”

Mẫn Chi xoay đầu nhìn anh Dao Chi, sau đó nắm tay anh trai, lúc này mới gật đầu với chị Tư Tư.

Tư Tư vẫy tay với Dật Chi đang ném bóng cho Nữu Nữu ở bên kia: “Dật Chi, bọn chị đi thả pháo hoa, em đi cùng không? Mẫn Chi cũng đi cùng đó.”

Dật Chi ném bóng lên cao, Nữu Nữu ngồi xổm trên đất nóng lòng chờ đợi, cậu bé lại bỗng nhiên nhón chân đón bóng, sau đó khom lưng xoa đầu Nữu Nữu, cười nói với Tư Tư: “Đi.”

Cậu bé đi qua, bỗng nhiên nâng Mẫn Chi đặt lên vai mình, Mẫn Chi a một tiếng, chờ khi ngồi lên vai anh hai rồi mới phản ứng lại, tầm nhìn của bé cao lên gấp đôi, giống như thế giới cũng rộng lớn hơn, bé mềm mại gọi một tiếng: “Anh hai.”

Dật Chi nắm tay Mẫn Chi để bé ghé lên đầu mình, cậu bé mỉm cười nhìn phía trước: “Mẫn Chi muốn thả pháo hoa à?”

Thật ra Mẫn Chi không muốn thả pháo hoa, bé chỉ nhớ ba mẹ thôi, nhưng anh Dao Chi và chị Tư Tư đều nói muốn đưa bé đi thả pháo hoa, anh Dật Chi còn nâng bé lên cao, bé cảm thấy mình nên gật đầu.

“Mẫn Chi muốn thả pháo hoa thì chúng ta đi thả pháo hoa.”

Anh hai che chở Mẫn Chi, chân đá Nữu Nữu nói: “Đi, mở cửa sân ra.”

Nữu Nữu như nghe hiểu được, nó lộc cộc chạy qua nâng chân kéo cửa sân phơi ra.

Năm nay Tết Âm Lịch có tuyết rơi, sân phơi treo hai chiếc đèn lồ ng bát giác đỏ rực, đèn phát sáng trong tuyết, nhìn rất đẹp, Dật Chi bỗng nhiên nhớ tới Mẫn Chi chỉ mặc một chiếc áo lông dê dệt kim hở cổ, cậu bé vội thả Mẫn Chi xuống ôm vào lòng, quay vào nhà chà xát tay Mẫn Chi, hỏi: “Lạnh không em?”

Chỉ mới ra ngoài không đến nửa phút, thật ra vẫn chưa cảm nhận được lạnh, Mẫn Chi lắc đầu: “Mẫn Chi không lạnh.”

Anh Dật Chi đi vào phòng cầm áo lông vũ ra cẩn thận mặc vào cho bé, cũng quấn chiếc khăn nhỏ lên cổ bé, kéo mũ áo lên che đầu cho bé, làm xong tất cả, cậu bé mỉm cười nhéo khuôn mặt trắng nõn mum múp của Mẫn Chi, chính mình lại tùy tiện kéo một cái áo khoác rồi nắm tay Mẫn Chi đi ra ngoài.

Tư Tư ôm rất nhiều pháo hoa đến, Dao Chi đeo chiếc bao tay to của ông ngoại gạt hết tuyết trên chiếc bàn dài ngoài sân xuống, sau đó đặt hết pháo hoa lên.

Trong thành phố có nơi cấm pháo hoa, cũng may nhà ở ngoài khu vực này cho nên bọn trẻ có thể chơi đùa thoải mái ở đây.

Dao Chi bày bốn cái pháo hoa như ngón tay cái ra, Tư Tư bày chín cái, pháo hoa của cô bé không thể bay lên trời, chỉ có thể phun lên cao chừng nửa người, gọi là đèn đuốc rực rỡ, rất đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tinh-dau-zawh/chuong-91.html.]

Dật Chi đánh giá rồi lắc đầu nói: “Không đủ, thêm đi.”

Về phương diện dỗ Mẫn Chi vui vẻ, cậu bé có thể nghĩ ra đủ mọi cách, cậu bé nhéo mặt Mẫn Chi nói: “Hôm nay anh hai cho em xem trò mới.”

Mẫn Chi xoa chỗ má bị nhéo của mình, bé không giận, con ngươi trong trẻo, còn trịnh trọng gật đầu.

Dao Chi ghen tị, cũng im lặng đến nhéo má Mẫn Chi, Mẫn Chi ngẩng đầu nhìn anh Dao Chi, ngây thơ chớp mắt, nghĩ thầm anh cả thật kỳ lạ!

Tư Tư ôm thêm nhiều pháo hoa hơn, cô bé thở hồng hộc nói: “Suỵt, nói nhỏ thôi, lấy nhiều sẽ bị mắng.”

Trẻ con không thể chơi pháo hoa, nhưng Dao Chi và Dật Chi dù là trẻ con lại làm việc rất ổn thỏa, ông ngoại không quá quản hai đứa.

Nhưng lấy nhiều chắc chắn sẽ bị mắng.

Dao Chi im lặng không hé răng, chỉ đè tay Dật Chi lại: “Cẩn thận.”

Dật Chi hất cằm với anh trai, ý cười nhè nhẹ, cũng ra hiệu an tâm với anh trai.

Trong lòng lại nghĩ: Quan tâm làm gì, chơi trước rồi nói.

Cậu bé nhảy lên bàn, để Tư Tư đưa hết pháo hoa cho mình sau đó sắp xếp lại vị trí cho pháo hoa lần nữa, cậu bé vuốt cằm tự hỏi một lát, cuối cùng quyết định nối từng cây pháo với nhau tạo thành nhiều vòng liên tiếp.

Dật Chi nhảy xuống dưới, ôm Mẫn Chi đặt lên vai lần nữa, cậu bé đẩy Dao Chi qua để Dao Chi đi đốt pháo: “Đốt chỗ kia.”

Dao Chi “Ừ” một tiếng, để Tư Tư đứng bên cạnh mình sau đó cầm bật lửa đốt pháo.

Trên bàn có rất nhiều pháo hoa đủ chủng loại, trước kia luôn đốt từng cái, muốn xem pháo hoa trên trời thì ra quảng trường xem.

Dật Chi cào cằm Mẫn Chi, bắt đầu đếm: “Ba, hai, môt!”

Nhìn đôi mắt Mẫn Chi đột nhiên sáng lên, cậu bé cười đắc ý.

Đầu tiên pháo đèn đuốc rực rỡ đồng loạt phun lên, không trung cũng sáng hơn ba phần, trước mắt là pháo hoa bay nhảy, Mẫn Chi kinh ngạc kêu lên: “Oa!”

Sau đó một vòng pháo hoa ở vòng ngoài được châm lên, tiếng “Chíu ~ bùm ~” dày đặc vang lên, một loạt pháo hoa bay lên trời đồng loạt nở rộ xẹt qua bầu trời như sao băng, lộng lẫy khiến người không rời được mắt, pháo hoa kia còn chưa tan hết thì vòng pháo khác đã bay lên, hết lớp này đến lớp khác, Mẫn Chi chưa từng đi xem lễ phóng pháo hoa, bé sợ hãi kêu liên tục, tay ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u anh Dật Chi, mắt dõi theo pháo hoa trên trời.

Loading...