Dật Chi ngửa đầu nhìn Mẫn Chi cười, trên mặt là nụ cười khí phách hăng hái của thiếu niên, cậu bé huýt một hơi sáo dài.
Nhưng đắc ý chưa được bao lâu thì ông ngoại đuổi tới, cảnh tượng này khiến ông sợ hãi, sợ mấy đứa nhỏ làm chính mình bị thương, còn cách rất xa đã mắng: “Lại là thằng nhóc Dật Chi đúng không? Cháu chạy nhanh đến đây cho ông.”
Dật Chi nghiêng đầu cười, ôm Mẫn Chi vào lòng vừa chạy vừa hỏi: “Mẫn Chi, anh hai giỏi không?”
Mẫn Chi sợ ngã nên ôm chặt cổ anh hai, thành thật đáp: “Anh hai giỏi.”
Dật Chi lập tức cười thoải mái.
Cậu bé đắc ý giơ tay Mẫn Chi lên: “Sau này anh hai sẽ phóng hàng trăm hàng nghìn pháo hoa cho Mẫn Chi xem.”
Mẫn Chi còn nhỏ, không hề có khái niệm về con số, nhưng cũng có thể đoán được đại khái là rất nhiều, vậy thì chắc chắn sẽ rất đẹp, vì thế bé gật đầu.
Anh Dật Chi mang bé vào phòng, đặt Mẫn Chi xuống trước bàn sưởi, chình mình thì cởi áo khoác nhảy nhót trốn ông ngoại.
Dao Chi ở bên cạnh quấy rối, Tư Tư lãm nũng gọi ông nội, giả đau bụng rồi giả đau răng, hoàn toàn không kế thừa chút kỹ thuật diễn nào của mẹ, vụng về vô cùng.
Mấy người ở trong phòng gà bay chó sủa.
Lục Quý Hành vừa vào cửa, Lục Dật Chi đã lao vào lòng anh như đạn pháo, anh bế cậu bé đặt trên khuỷu tay, hỏi: “Lại gặp rắc rối à?”
Lục Dật Chi giơ ngón út, dõng dạc đáp: “Có lẽ, một chút ạ?”
Lục Quý Hành hừ cười, anh không nói gì thêm mà thả cậu bé xuống.
Cậu bé thức thời đi nhận phạt.
Đứng chổng ngược, dán tường.
Dao Chi luôn luôn thành thật nhất, cũng đi đứng chổng ngược theo em trai.
Mười phút.
Tuy rằng thời gian không dài nhưng đây đã là cực hạn đối với đứa trẻ không đến bảy tuổi.
Mẫn Chi rất áy náy, mới vừa giang tay muốn ba ôm, không ngờ đã thấy anh cả và anh hai đang bị phạt đứng chổng ngược.
Vì thế bé giãy giụa hồi lâu, cuối cùng quyết định ngồi xổm xuống trước mặt hai anh, yên lặng chịu phạt cùng.
Lục Quý Hành vẫn tay với bé, bé kiên cường lắc đầu.
Mẫn Chi cúi đầu nhìn, anh cả tập võ nên cơ thể khỏe khoắn hơn, đứng chổng ngược mười phút cũng như đúng chơi.
Nhưng trán anh hai đổ mồ hôi rồi.
Mẫn Chi rút khăn giấy lau mồ hôi cho anh hai, lau xong thấy anh cả u oán nhìn mình chằm chằm, vì thế bé lại chạy một chuyến xoa mồ hôi không tồn tại cho anh cả.
Cuối cùng Vưu Gia cũng về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tinh-dau-zawh/chuong-92.html.]
Vừa vào nhà đã thấy cảnh này, cô chưa bao giờ nhúng tay vào việc dạy con của Lục Quý Hành, chỉ đi qua ôm Mẫn Chi vào lòng, nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, nói: “Nói mẹ nghe xem các anh lại làm sai gì rồi.”
Mẫn Chi nhớ tới các anh chị vì dỗ mình nên mới đưa mình đi thả pháo hoa, vì thế lắc đầu nói: “Anh trai không mắc sai lầm, Mẫn Chi sai, Mẫn Chi nhớ mẹ mẹ, anh dỗ Mẫn Chi vui vẻ nên mới thả pháo hoa, đẹp.” Mẫn Chi cúi đầu lặp lại: “Là Mẫn Chi sai.”
Vưu Gia cảm thấy mình không ổn, thanh m.á.u trống không, cô cảm thấy Mẫn Chi chọc thủng trời cô cũng sẽ không nói gì.
Mười phút qua đi, Dao Chi và Dật Chi cùng thả người xuống, mỗi người nhéo một bên mặt Mẫn Chi, gọi một tiếng “Mẹ” rồi chạy mất.
Mẫn Chi cẩn thận xoa mặt mình, mềm mụp dẩu miệng: “Anh trai hư!”
Khuôn mặt nghiêm túc của Dao Chi hiện lên ý cười, còn Dật Chi thì lùi về sau, khoe khoang nhìn Mẫn Chi: “Anh không hư, anh yêu em, thương em, em yêu anh không?”
Mẫn Chi gật đầu: “Mẫn Chi yêu anh.”
Dật Chi cười ha ha.
Lục Quý Hành ở bên cạnh lắc đầu, anh vẫy tay với Mẫn Chi.
Lúc này Mẫn Chi mới vui vẻ phấn chấn chạy tới giang tay muốn ba ôm.
Lục Quý Hành bế Mẫn Chi lên, cúi đầu chạm cái trán vào trán bé, hỏi: “Mẫn Chi nhớ ba à?”
Mẫn Chi “Dạ” một tiếng, nói lại: “Mẫn Chi, nhớ ba.”
Lục Quý Hành cười rộ lên, mặt mày không che giấu được đắc ý.
Vưu Gia: “…”
Sau đó người đông đủ, bắt đầu một vòng đại chiến đạt Mẫn Chi.
Lục Quý Hành ôm một lát, Vưu Gia không vui, Vưu Gia ôm bé đi ăn trái cây, lúc sau bị Vưu Tĩnh Viễn đoạt đi, Vưu Tĩnh Viễn còn chưa ôm được ba phút đã bị ông ngoại đòi người…
Mẫn Chi thích tất cả mọi người, ai ôm cũng được.
Bé mở to đôi mắt ngây thơ, rất khó hiểu nhìn mọi người tranh tới đoạt đi, không biết đang tranh cái gì.
Lúc ăn cơm, lại vì Mẫn Chi ngồi bên ai mà tranh chấp lên.
Cuối cùng chính Mẫn Chi chạy đến ngồi bên cạnh hai anh, bé tự ôm bát của mình ra, ngoan ngoãn nói: “Mẫn Chi tự ăn, không cần đút.”
Bé ngẩng đầu nhìn Vưu Gia: “Mẫn Chi làm được, mẹ làm chứng.”
Vưu Gia b.ắ.n tim với con gái: “Mẫn Chi ngoan.”
Một đám người cười ha ha, hết sức vui mừng nhìn Mẫn Chi.
Năm nay Mẫn Chi được nhiều tiền mừng tuổi nhất, túi quần áo cũng đựng không hết.
Bởi vì đến cả Lục Dao Chi và Lục Dật Chi cũng mừng tuổi bé.
Vưu Gia cảm thấy, khả năng Mẫn Chi sẽ không bao giờ lớn.