Tình Đầu - Chương 98

Cập nhật lúc: 2025-04-09 04:40:19
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Quý Hành quẹt qua chóp mũi bé, sờ bàn chân hơi lạnh của Mẫn Chi, anh bỗng nhiên ôm Mẫn Chi đến mép giường, sau đó nhét Mẫn Chi vào chăn, lừa gạt bé: “Nào, Mẫn Chi sờ bụng mẹ, xem bụng mẹ có ấm không.”

Mẫn Chi nghi ngờ nhìn ba, nhưng trước giờ bé luôn nghe lời ba nhất, vì thế bèn lén lút duỗi tay sờ vào bụng mẽ.

Vưu Gia đang hơi bị đóng đè, rõ ràng nghe thấy có người nói chuyện nhưng mơ mơ màng màng không tỉnh được.

Cho đến khi bàn tay lạnh lẽo của Mẫn Chi chậm rãi thò vào chăn, cô mới giật mình mở mắt.

Mẫn Chi mở to đôi mắt, người ghé vào người mẹ, nửa người ở trong chăn, một nửa ở bên ngoài, bé thấy đôi mắt đang nhắm chặt của mẹ đột nhiên mở, tay nhỏ của mình thì bị mẹ nắm lấy, mẹ nhìn bé, sau đó nhìn ba, rồi bỗng nhiên dùng chăn bọc bé lại, cười mắng: “Nhóc con!”

Mẫn Chi cười khanh khách, bé đại chiến với mẹ trong chăn 300 hiệp, cuối cùng kết thúc với tình trạng mình bị mẹ trói tay trói chân, bé thở hồng hộc, vừa thở vừa nói: “Mẫn Chi không hư, ba hư.”

Vưu Gia hôn trán con gái, nói nhỏ với con: “Mẫn Chi nói đúng, cho nên—” Vưu Gia đột nhiên nhấc chân đá thẳng vào bụng Lục Quý Hành.

Anh không trốn tránh, chỉ nắm lấy chân cô, mặt không cảm xúc cào lòng bàn chân cô.

Sau đó Mẫn Chi cảm nhận được mẹ lấy một tư thế kỳ lạ co rụt một cái, cũng căm giận “Á” một tiếng, giọng điệu như cười như giận, cô ôm chăn ngồi dậy sau đó thò người qua đánh anh: “Sao anh lại đáng ghét như vậy! Tức c.h.ế.t em.” Cô nắm tay đánh lên người anh.

Sức lực của cô thì có bao nhiêu, đánh lên người anh như gãi ngứa, Lục Quý Hành không tránh đi, anh kéo hai tay cô ra sau, tay khác véo mặt cô, cười nói: “Dậy rửa mặt, Mẫn Chi còn dậy sớm hơn em.”

Mẫn Chi khoanh chân nhỏ, trịnh trọng gật đầu: “Mẹ xấu hổ.”

Vưu Gia nhéo mặt bé, hừ một tiếng: “Con đúng là vua nịnh nọt của ba.” Nói xong trộm đạp Lục Quý Hành một cái, thấy mình thực hiện được liền bỏ chạy đi rửa mặt.

Lục Quý Hành lắc đầu, anh ôm Mẫn Chi ra khỏi chăn, thuận miệng hỏi: “Mẹ có ấu trĩ không con?”

Mẫn Chi là vua cổ động, vua nịnh nọt của ba, nghe vậy lập tức gật đầu: “Ấu trĩ, ấu trĩ hơn cả Mẫn Chi, mẹ ba tuổi.”

Lục Quý Hành gật đầu đồng ý: “Mẫn Chi nói đúng.”

Dì gọi xuống ăn cơm, Dao Chi tắm rửa thay quần áo đi ra ngoài, thấy Mẫn Chi đến thì tiến lại nhéo mặt bé: “Gọi anh.”

Mẫn Chi ngoan ngoãn gọi: “Anh ơi.”

Lục Quý Hành sai Mẫn Chi: “Đi, xem anh hai con dậy chưa.”

Người khác đi gọi thì khả năng Lục Dật Chi sẽ coi như không nghe thấy, nhưng nếu Mẫn Chi đi gọi thì cậu bé sẽ không nhịn được đi trêu bé, trêu người ta rồi chính mình cũng tỉnh, Dật Chi là người đã tỉnh dậy thì sẽ không ngủ nướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tinh-dau-zawh/chuong-98.html.]

Mẫn Chi chạy lộc cộc đến phòng anh hai, cửa phòng không khóa, bé nhón chân mở cửa. Anh hai đang đánh răng, vì thế Mẫn Chi cao giọng gọi: “Anh hai dậy rồi ạ!”

Sau đó đẩy cửa phòng.

Lục Dật Chi phun ngụm nước súc miệng cuối cùng ra, cậu bé đặt cốc lên bàn, sau đó vốc nước rửa mặt, vừa định đi lấy khăn lông thì Mẫn Chi ở bên cạnh đã túm quần cậu bé, nhón chân đưa khăn lông sang: “Anh hai lau mặt.”

Lục Dật Chi liền cười, cậu bé nhận lấy, đồng thời ôm Mẫn Chi lên: “Gọi anh.”

Mẫn Chi lại ngoan ngoãn gọi: “Anh hai.”

Lục Dật Chi “Ơi” một tiếng sau đó ôm bé xuống nhà ăn.

Ba mẹ và anh cả đều đã ngồi xuống, cậu bé đặt Mẫn Chi xuống ghế ở giữa, Đại Bạch bỗng nhiên vây quanh chân ghế của Mẫn Chi kêu meo meo, không biết là đói bụng hay là muốn Mẫn Chi ôm.

Mẫn Chi duỗi tay gọi “Đại Bạch”, Đại Bạch lập tức nhảy lên người bé, Mẫn Chi cười hì hì, tay thuần thục vuốt lông Đại Bạch.

Bé đang dỗ Đại Bạch cho nên không còn tay ăn cơm.

Lục Dật Chi rót một cốc sữa bò, kéo đ ĩa bánh đã được cắt thành miếng nhỏ đến trước mặt mình sau đó đút từng miếng cho Mẫn Chi.

Cậu bé ăn một miếng là đút cho Mẫn Chi một miếng.

Vưu Gia gõ bàn: “Lục Dật Chi, em gái con ba tuổi rồi, em có thể tự ăn, con để em tự ăn đi, đừng chiều em mãi.”

Lục Dật Chi nhìn mẹ một cái, lại liếc nhìn ba, sau đó dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra thành ngữ mình vừa học được: “Trên làm dưới theo.”

“Ba của con chiều vợ còn quá đáng hơn, con chỉ đút cơm cho em ăn thôi, có vấn đề gì ạ?”

Vưu Gia nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của con trai, cô không nhịn được cười, quay sang chọc tay Lục Quý Hành nói: “Anh nói con trai giống ai? Ai nha, sao em lại không có một anh trai như vậy.”

Anh trai cô chỉ biết trêu chọc cô, khi còn nhỏ cũng luôn làm cô chịu tội thay, dùng thực lực bán đứng em gái.

Lục Quý Hành rót cho cô cốc sữa đậu này, rút khăn giấy lau ngón tay vừa cầm bánh quẩy của cô, thản nhiên nói: “Rất hiển nhiên, Mẫn Chi dễ thương em.”

Vưu Gia hừ một tiếng, không vui nói: “Em không dễ thương? Em có chỗ nào không dễ thương chứ, khi còn nhỏ em cũng rất ngoan.”

Lục Quý Hành lau khô tay cô xong mới ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Cũng chỉ có anh thương em.”

Loading...