Tình Đầu - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-04-09 04:40:30
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vưu Gia lại hừ một tiếng, cuối cùng cũng không nghiêm mặt được nữa.

“Da mặt anh dày thật đấy.”

Dao Chi chỉ lo vùi đầu ăn cơm, cậu bé đã quen trường hợp ba mẹ động một chút là “đùa giỡn” nhau thế này.

Dật Chi thì kéo đầu Mẫn Chi lại vì bé đã quay đầu sang nhìn ba mẹ, cậu bé nói: “Đừng nhìn, không phù hợp với trẻ em.”

Mẫn Chi ngây thơ nhìn cậu bé. Mặt nhai bánh phình lên như chuột hamster.

Cách khoảng cách khá xa cho nên Vưu Gia không thể đập cho con trai một cái rồi mắng nhóc con “Nói bậy”, cô đành phải nhéo Lục Quý Hành, oán trách anh: “Thượng bất chính hạ tắc loạn.”

Lục Quý Hành chụp bay móng vuốt của cô, thản nhiên liếc nhìn Dật Chi: “Quy định cũ, ngoài Mẫn Chi ra, hôm nay ai ăn cơm muộn nhất thì đi rửa bát giúp bà.”

Dao Chi vùi đầu ăn được hơn nửa, Vưu Gia ăn được gần bằng cậu bé, chỉ có Dật Chi vẫn luôn đút cho em gái ăn cho nên bữa sáng trước mặt còn rất nhiều.

Nghe là biết anh có ý gì.

Dật Chi thầm trợn trắng mắt, bé đút cho Mẫn Chi ăn trứng chưng, thành khẩn nói: “Nếu ba mà là hoàng đế thì nhất định sẽ là hôn quân.”

Mẹ của cậu bé chính là yêu cơ gây họa cho vương triều.

Lục Quý Hành thản nhiên gật đầu: “Con biết là tốt.”

Lời ngầm là: Đừng chọc mẹ của con.

Lục Dật Chi: “…”

Trời ạ, hôn quân giữa đường, lòng người bạc bẽo, thế đạo gian nan.

Lục Dật Chi đến phòng bếp rửa chén giúp dì giúp việc, bà đuổi cậu bé ra ngoài: “Chỗ này nào cần đến cháu, bà rửa một mình là được rồi, đi ra ngoài chơi đi.”

Bà có dáng người thấp bé, Dật Chi đứng thẳng sắp cao bằng bà, cậu bé duỗi tay giữ c.h.ặ.t t.a.y bà, nghiêm túc nói: “Việc đã đồng ý thì phải làm được, cháu không thể làm tấm gương xấu cho Mẫn Chi.”

Cái đuôi nhỏ Mẫn Chi đi theo lại đây túm góc áo anh trai, bé gật đầu thật mạnh, tuy không hiểu đây là có ý gì nhưng anh trai nói thì chắc chắn là đúng.

Dật Chi cười xoa đầu bé.

“Đi ra ngoài chơi đi em.”

Dao Chi đi theo ba lên phòng tập nhảy, mẹ đuổi theo Đại Bạch khắp nhà để tắm cho nó.

Đại Bạch là vịt lên cạn, vừa đến mùa đông là nó kháng cự tắm rửa từ tận linh hồn, lần nào cũng là dáng vẻ sống c.h.ế.t không chịu, không khác gì bị kéo lên pháp trường.

Nó nhảy vào lòng Mẫn Chi, mèo béo đ.â.m Mẫn Chi lảo đảo.

Không biết vì sao, Mẫn Chi cảm thấy giao Đại Bạch cho mẹ là rất có lỗi với Đại Bạch, vì thế khi Vưu Gia đi đến chỗ bé, Mẫn Chi liền ôm Đại Bạch bỏ chạy.

Tay nhỏ chân nhỏ mà chạy còn rất nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tinh-dau-zawh/chuong-99.html.]

Vưu Gia: “…”

Đang chạy vội, bé đột nhiên bị vướng vào thảm rồi té ngã, đầu đụng vào bàn lập tức đỏ lên, không trầy da nhưng da thịt Mẫn Chi rất mềm mịn, nhìn rất ghế người, Vưu Gia lập tức bỏ qua Đại Bạch, đau lòng bế con gái lên.

Mẫn Chi không khóc, bé thấy mẹ đau lòng còn dỗ mẹ nói: “Mẫn Chi không đau.”

Chỉ là vẻ mặt tủi thân kia nhìn rất đáng thương.

Vưu Gia ôm đầu con gái: “Mẹ thổi cho Mẫn Chi.”

Đại Bạch nhân cơ hội chạy trốn, đại khái là bị k1ch thích cho nên nó quậy khắp nhà.

Lúc sau Vưu Gia lại đi bắt Đại Bạch, Mẫn Chi ở phía sau cổ vũ cho nó: “Đại Bạch, chạy mau chút.” Cuối cùng con mèo kia đ.â.m vào Dật Chi, Dật Chi nắm mảng da sau cổ nó, cậu bé cạn lời nhìn mẹ và em gái, bước hai bước đi vào phòng tắm, ấn nó xuống bồn tắm.

Mẫn Chi chạy vào theo, bé ghé vào bồn tắm đau lòng nhìn Đại Bạch.

Bé đè đầu Đại Bạch như muốn an ủi nó.

Đại Bạch rất có linh tính mà nức nở lên, giọng điệu cực kỳ tủi hờn.

Vưu Gia ở bên cạnh vui mừng hết sức, cảm thấy Đại Bạch không hổ là mèo diễn tinh, kỹ thuật diễn chuẩn không cần chỉnh. Cô vén tay áo tắm rửa cho nó, trên mặt là ý cười bất lương.

Đại Bạch xù lông như trong dự kiến, nó đạp loạn phình phịch trong bồn tắm.

Dật Chi ôm Mẫn Chi ra ngoài, cậu bé ngồi xổm trong phòng khách chơi vẽ tranh cùng Mẫn Chi.

Từ nhỏ Dật Chi đã hiếu động hơn Dao Chi, như mắng chứng tăng động, trước nay chưa từng ngồi im một chỗ, càng đừng nói chơi vẽ tranh. Như vậy xem ra Mẫn Chi đúng là có công vĩ đại.

Vưu Gia tắm cho Đại Bạch xong liền đi lấy máy sấy sấy lông cho nó, có lẽ nó biết mình đấu tranh cũng không có tác dụng gì cho nên nhắm mắt nằm im, mặc người chà đạp.

Dáng vẻ như bị khinh nhục rồi nó nén giận chịu đựng.

Vưu Gia cố ý chọc giận nó, sấy lông xong lại chà đạp một phen, nó nhe răng trợn mắt với cô, sau đó căm giận chạy đi, ngồi xổm trên cửa sổ li3m lông của mình.

Lục Dật Chi lại thở dài lần nữa, cậu bé cao giọng nói lên tầng: “Ba ơi, quản vợ ba chút đi, mẹ lại trêu Đại Bạch, Đại Bạch muốn hủy nhà luôn rồi.”

Vưu Gia giơ nắm tay với cậu bé: “Bạn học Lục Dật Chi, đừng ép mẹ đánh con!”

Lục Dật Chi: “…” Cậu bé kéo Mẫn Chi ôm vào lòng: “Mẫn Chi, bảo vệ anh hai nhé.”

Mẫn Chi vội ôm lấy anh hai: “Mẫn Chi bảo vệ anh hai.”

“Ừ, ngoan.”

Vưu Gia: “…”

Không lâu sau, Lục Quý Hành đi xuống dưới, một tay đút túi quần, tư thái nhàn tản, dù sao… Đã quen. Anh liếc nhìn Vưu Gia cả người ướt đẫm, lắc đầu nắm tay cô kéo vào phòng ngủ, vừa đi vừa dạy dỗ cô: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

Vưu Gia đi theo anh, camera đuổi theo cô, Vưu Gia đột nhiên hơi ngượng ngùng, cô tránh tay anh, hỏi: “Phía sau cái camera kia có người không anh?”

Loading...