Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học - 103

Cập nhật lúc: 2025-02-20 17:04:23
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đào Hải Diệp kiên nhẫn giải thích, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn về phía Oanh Oanh như chờ cô giải quyết tình huống này.

Oanh Oanh tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:

"Là tôi vẽ."

Người phụ nữ lập tức quay đầu nhìn cô, sau đó cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai:

"Các người hợp sức lừa tôi à?"

Giọng điệu của cô ta đúng là không tốt thật, nhưng Oanh Oanh chẳng hề để tâm. Cô bình tĩnh hỏi:

"Chú Viên bảo chị đến đúng không? Chuyện của chú ấy là do tôi giải quyết. Vậy chị nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Người phụ nữ không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh, ánh mắt có phần nghi ngờ, giọng nói vẫn lạnh lùng:

"Cô bao nhiêu tuổi?"

Không đợi Oanh Oanh đáp, cô ta lại nói tiếp:

"Tuổi còn nhỏ thế này mà đã ra ngoài lừa người ta rồi sao? Cô là con gái ông ta à?"

Cô ta liếc nhìn Đào Hải Diệp, rõ ràng có chút hoài nghi.

Ông chủ cửa hàng hương nến này tướng mạo bình thường, thậm chí có phần quê mùa, sao có thể có một cô con gái xinh đẹp đến thế?

Oanh Oanh kiên nhẫn đáp:

"Không phải. Tôi quen chú Đào, nhờ chú ấy bán bùa tôi vẽ. Chị ơi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Nếu tôi không giúp được thì không lấy tiền của chị, được chứ?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/103.html.]

Người phụ nữ bật cười chế giễu:

"Cô nghĩ tôi quan tâm đến chút tiền đó sao?"

Oanh Oanh thở dài trong lòng. Đúng là tính tình không tốt như lời chú Viên nói.

Cô lắc đầu, thản nhiên nói:

"Nếu chị không tin thì thôi. Người vẽ bùa đã đứng ngay trước mặt chị mà chị vẫn nghi ngờ. Vậy chị cứ về đi."

Nói xong, cô quay sang Đào Hải Diệp:

"Chú Đào, cháu về trước nhé. Có chuyện gì thì gọi cho cháu là được."

"Được."

Đào Hải Diệp gật đầu, nhưng trước khi Oanh Oanh rời đi, ông vẫn không nhịn được mà nói thêm với người phụ nữ kia:

"Cô gái, bùa ở đây đúng là do Oanh Oanh vẽ. Cô đừng có không tin. Ông chủ Viên rơi từ trên cầu vượt xuống mà vẫn bình an vô sự, cô nghĩ đó chỉ là trùng hợp sao? Nếu không tin, người thiệt thòi chính là cô thôi."

Người phụ nữ xinh đẹp hơi do dự.

Nhìn bóng lưng Oanh Oanh đi về phía đầu ngõ, cô ta khẽ cắn môi, rồi không chần chừ nữa, xoay người lên xe thể thao, nhấn ga đuổi theo.

Chiếc xe thể thao màu đỏ bóng loáng lặng lẽ bám theo sau Oanh Oanh. Người phụ nữ ngồi bên trong nhẹ nhàng gọi cô: "Được rồi, tôi tin cô. Cô gái nhỏ, lên xe đi."

Oanh Oanh dừng bước, quay đầu nhìn cô ta một cái, chậm rãi nói: "Tôi phải về nấu cơm cho mẹ tôi trước. Buổi chiều đi, hoặc là chị để lại cách liên lạc, tôi sẽ qua tìm."

Cô thực sự không thể đi ngay bây giờ. Sức khỏe của Thi Li Uyển vốn đã rất kém, nếu không có cô nấu cơm, mẹ cô chắc chắn sẽ bỏ bữa trưa.

Loading...